Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 323: Còn không biết xấu hổ hơn ta sao?




"Mở lại đề thi."

Giám khảo quan Ngô Phượng Cốc hét lớn.

Ông ta đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần, giám khảo ở cự ly gần.

Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.

Hắn thực sự không giỏi môn này.

Dù sao thì tư duy võ thuật của hắn trước giờ đều là dồn sức phòng ngự trước, sau đó là chạy trốn, rồi dùng sức mạnh, cuối cùng mới là thuật luyện kiếm.

Hơn nữa theo quan điểm của Lâm Bắc Thần, trong thời gian một hơi thở có thể chém ra bao nhiêu kiếm, căn bản không có ý nghĩa gì cả.

Những thứ hoa hoè hoa sói này, cho dù ngươi có xuất ra một vạn kiếm, chém không trúng đối thủ, há chẳng phải là không có ý nghĩa chút nào sao?

Tốc độ kiếm thực sự chính là nằm trong một kiếm.

Hắn nhận lấy trường kiếm mà trở lý giám khảo giao cho, cầm trong tay rồi nhìn chằm chằm vào quả dưa hấu mà quan sát.

Trong lần quan sát này, mới phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.

Hóa ra tất cả các quả dưa hấu dùng để thi đều có kích thước giống hệt nhau, gần như không thể nào phân biệt được, quả nào cũng tròn vo, mập mạp, vỏ dưa màu ngọc lục bảo, bóng loáng, vừa nhìn qua đã thấy ngon.

"Quả dưa này không tồi."

Lâm Bắc Thần thản nhiên cảm khái một câu.

Ngô Phượng Cốc ở bên cạnh vốn dĩ rất nghiêm túc, nghe thấy câu này, đột nhiên cười tươi như hoa nở nói: "Đó là đương nhiên, dưa này chính là dưa ngọc bích được sản xuất tại ruộng dưa ở Tiểu Tây sơn của Ngô gia ta, dẫn nước linh tuyền ở dưới mặt đất Tiểu Tây sơn mà tưới tiêu, không dùng trận pháp Huyền Văn để thúc chín, không thêm phân bón luyện kim, mỗi năm hái hai vụ, hái thủ công, không chỉ có hình thức đẹp mắt, kích thước tương đương nhau mà còn không có vỏ mỏng, thơm ngon, một quả chỉ bán với giá một tiền bạc, có thể nói là hàng đẹp giá rẻ... "

Khi nói đến đoạn sau, vị chủ khảo quan nghiêm túc này đã không còn đối mặt với Lâm Bắc Thần nữa mà là đang đối mặt với ống kính của ‘Thiên Lý Mục’.

Trong đại điện diễn võ, một khoảng im lặng giống như chết chóc.

Lâm Bắc Thần nhìn trân nghẹn lời.

Mẹ kiếp!

Còn không biết xấu hổ hơn cả ta?

Bái phục.

Lâm Bắc Thần không bao giờ nghĩ rằng vị chủ khảo quan này hóa ra lại là đồng đạo trung nhân.

Ngô Phương Cốc?

Không có phong cách.

Hắn phỉ nhổ trong lòng.

Sau đó, ma xui quỷ khiến hắn lại tiếp lời ông ta một câu: "Vậy thì xin hỏi, có thể mua dưa hấu như vậy ở đâu?"

Chủ khảo quan Ngô Phương Cốc sáng mắt lên. Tiểu tử tốt.

Rất thông minh.

Người môi giới của ta.

"Bạn học này hỏi rất hay. Đương nhiên là ở cửa hàng cung cấp trực tiếp dưa hấu ngọc bích của Ngô gia, số 24 đường Lưu Phong. Một năm bốn mùa đều không thay đổi. Với 50 tiền bạc, liền có thể làm thẻ năm và tận hưởng giảm giá 15% và phục vụ giao dưa tận nơi miễn phí dài hạn."

Giám khảo quan với vẻ mặt tươi cười đáp.

Những người khác trong hội trường đều có vạch đen treo trên trán. Thật kỳ lạ.

Chúng ta bây giờ đang làm cái gì vậy?

Bọn họ có cảm giác giống như đến nhầm chỗ, vào nhầm phòng.

Văn phòng Sở giáo dục.

Sở trưởng Lý Hùng Phu phụt một tiếng, lại phun ra một ngụm trà.

Ngô Phương Cốc này quả thực là mất trí rồi.

Ngày thường, bởi vì không có tiết tháo, ở trong nha môn bị gọi là ‘Vô Phong Cốt’, để quảng bá dưa hấu của mình đã vắt óc suy nghĩ, còn có tên là ‘Ngô dưa hấu’.

Còn lần này, ông ta đã lấy ra hết tất cả vốn liếng của mình, sử dụng bối cảnh và quan hệ bên trên để trở thành giám khảo chính của cuộc thi, đồng thời đem ‘cắt dưa’ biến thành đề thi của trận chiến Kiếm Tốc.

Vốn dĩ cho rằng đây đã là cực hạn của lão già này rồi. Không ngờ rằng......

Lại còn có thể ở trong quá trình làm giám khảo, tận dụng tất cả mọi thứ, phối hợp với học viên tham gia thi đấu, công khai quảng bá dưa hấu nhà mình...

Chờ đã, ông ta hình như là đang trả lời câu hỏi của Lâm Bắc Thần?

Tới lúc đó, tên này chắc chắn sẽ lấy lý do giải đáp thắc mắc cho thí sinh để biện minh cho hành vi của mình, như vậy dường như là hoàn toàn hợp tình hợp lý?

Đều trách Lâm Bắc Thần.

Lý Hùng Phu quả thực không nói nên lời.

Lâm Bắc Thần này, sao lại có nhiều thao tác điên cuồng như vậy chứ?

Ty trưởng Phương Chấn Nho đại nhân ở bên cạnh lại nổi giận đùng đùng đứng lên, quay người rời khỏi phòng hội nghị.

Theo như ông ta thấy, tất cả mọi thứ xảy ra ở Vân Mộng thành quả thực là một trò hề.

Cần phải chấn chỉnh thật tốt Sở giáo dục của Vân Mộng thành.

Còn lúc này, toàn bộ những nơi khác của Vân Mộng thành đã nổ tung lên.

Nói một cách chính xác, chính là giới thương nhân của Vân Mộng thành đã hoàn toàn bùng nổ.

Một số thương nhân đã từ chối đề nghị để Lâm Bắc Thần làm người đại diện vào đêm qua, lúc này đều hối hận đến xanh ruột.

Ai có thể ngờ rằng còn có thể chơi như vậy chứ?

Bọn họ rất nhạy cảm đối với các cơ hội kinh doanh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy và nhìn lại phản ứng của những người xung quanh, lập tức ý thức được, nhắm vào phát sóng trực tiếp của Vân Mộng thành mà tuyên truyền sẽ mang lại hiệu quả bùng nổ như thế nào cho sản nghiệp của bọn họ!

Đều trách Lâm Bắc Thần đêm qua đã không nói rõ.

"Mau, chuẩn bị xe ngựa, đi đến học viện Số 3 tìm Lâm Bắc Thần công tử!"

"Lâm công tử không phải đang thi ở học viện Sơ Cấp Hoàng Gia sao?”

"Trước tiên cứ đến học viện Số 3 đợi đã, đến trễ, e là phải xếp hàng."

"Chặn lại ở cổng học viện Sơ Cấp Hoàng Gia."

"Lâm Bắc Thần có thể làm được, các học viên thiên tài khác chắc chắn cũng có thể làm được!"

Rất nhiều thương nhân đều điên lên cả rồi.