Mau đến xem, một tượng điêu khắc trần truồng của Lâm Bắc Thần, tổng cộng một trăm cái ở xưởng Phạm đại sư, là món quà lưu niệm ý nghĩa nhất, chiều hôm nay mới ra, một cái năm mươi tiền vàng, ai đến trước được phục vụ trước, bán hết mới thôi.”
“Chân dung tuyệt thế Thiên Kiêu Lâm Bắc Thần mặc quần áo, một cái mười tiền vàng, không mặc quần áo một tiền bạc, treo ở nhà, có thể xua đuổi tà ma!”
“Thiếu gia Lâm Bắc Thần lực ngàn cân, từ đâu mà đến? Chính là dùng Hùng Hổ Đan ở Tự Nhiên Đường của ta đặc chế, mười viên một bình, một bình hai mươi tiền bạc, sau khi dùng, chẳng những sức mạnh vô cùng lớn, còn có hộ pháp không gục, làm nữ nhân bất tỉnh, làm nam nhân bớt việc!”
“Giày cùng loại với Lâm thiếu gia trong lúc chiến...”
“Gối ôm hình Lâm Bắc Thần đang nâng vạc, cơ ngực phát triển, sử sách đại sư tự mình hạ bút viết...”
Có vô số cảnh tượng tương tự trên khắp đường phố này.
Vương Trung liếc xem qua, thấy khắp nơi đều là hàng hóa của thiếu gia, hầu hết đều là chân dung bán khỏa thân của thiếu gia khi nâng vạc lên, một số còn khỏa thân hoàn toàn sau khi gia công...
Ông ta xem đến ngẩn cả người.
...
“Cái gì?” Trong Trúc viện, Lâm Bắc Thần sững sờ khi nhìn thấy những ‘món hàng nhỏ’ do Vương Trung mang về.
Cái mẹ nó... cái đám ở dị giới này, tiết tháo đâu? Tốc độ của đám tiểu thương này cũng quá nhanh rồi đấy.
Sáng nay mình mới tham gia kiểm tra sức mạnh, đến tối nay trên khắp thành đã có các sản phẩm giả mạo kém chất lượng rồi.
Đặc biệt trong số đó không thiếu ‘hàm lượng khoa học kỹ thuật’.
Ví dụ như cái đá lưu ảnh này, nghe nói là bán chạy nhất, là viên đá bạc có kích thước bằng nắm tay có Huyền Văn trên đó, sau khi rót Huyền khí vào, bên trong giống như chiếu phim, phóng ra hình ảnh, đó là hình ảnh hắn bán khoả thân ở đại điện luyện tập võ nghệ hôm nay... Tuy chỉ có một đoạn ngắn nhưng cũng đủ làm hắn xấu hổ rồi.
“Ai làm ra cái này vậy? Ta phải chém chết hắn.” Lâm Bắc Thần tức giận đến mức trực tiếp tải xuống Đức Kiếm, muốn ra khỏi nhà giết người.
“Thiếu gia, bình tĩnh, bình tĩnh.” Vương Trung nhanh chóng trấn an nói: “Đây chỉ là là mấy tên làm ăn vô lương tâm ở trong thành, việc tốt bọn họ làm đều giống như chuột cống, cho dù bây giờ có tìm cũng không tìm được chính chủ đâu.”
"Những năm trước đều như vậy sao?” Lâm Bắc Thần thở hồng hộc hỏi.
Vương Trung nói: “Mấy năm trước cũng có một ít tuyển thủ nổi tiếng bị đám thương nhân này cọ nhiệt, nhưng giống như năm nay thì hơi ít...”
Ông ta liếc nhìn Lâm Bắc Thần, sau khi do dự một lúc, mới rụt rè nói: “Thiếu gia người năm nay thật sự bắt mắt, dường như hấp dẫn mọi ánh mắt của mọi người, cho nên bọn họ mới sản xuất sản phẩm về thiếu gia, đến cả Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần cũng bị lạnh nhạt.”
“Hả?” Lâm Bắc Thần đột nhiên không tức giận nữa, hắn dùng ngón giữa xoa mi tâm, có chút đăm chiêu nói: “Ý của ngươi là, mức độ nổi tiếng của thiếu gia ta đây hiện giờ rất cao à?”
“Cực kì cao.” Vương Trung khẳng định nói.
Trong lòng ông ta lại thêm một câu: Bán khỏa thân ở đại điện luyện tập võ nghệ, còn nâng sáu cái vạc ngàn cân lên nữa, một màn biểu diễn hấp dẫn như vậy không nổi tiếng mới là lạ, thiếu gia ngài không phải cố ý đúng không.
Lâm Bắc Thần cười ha ha: “Thú vị.” Lão tử bây giờ chính là một siêu sao, ở trạng thái hiện tại này lão tử còn mang sức mạnh như vậy chẳng phải là siêu cấp mạnh sao?
Nếu không tận dụng nó một chút chẳng phải là người trái đất xấu xa sao?
Vương Trung rụt rè nhìn Lâm Bắc Thần, thấy hắn đã bình tĩnh hơn nên thử nói: “Thiếu gia, ta có một công việc kinh doanh nhất định kiếm được tiền, không biết người có hứng thú không?”
“Làm ăn?” Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, chỉ vào pho tượng nhỏ, bức tranh loả thể cùng đá lưu ảnh vân vân, quát lên: “Cái đồ chó nhà ngươi, cái tên đáng bị dao đâm ngàn nhát, mấy thứ lung tung này ngươi lấy đâu ra tiền mà mua hả? Ta đưa cho ngươi tiền không phải để ngươi đi mua dược liệu sao?”
Vương Trung nhanh chóng giải thích: “Thiếu gia, thật ra hai ngày nay ta đều ở sòng bạc trong thành để kiếm chút tiền...”
Nói xong, ông ta lấy ra một cái túi, bên trong có hai mươi tiền vàng.
“Cái gì?” Lâm Bắc Thần nhận lấy chiếc túi, mặt mày hớn hở nói: “Sòng bạc? Vương bá, ngươi đi đánh bạc hả?”
Có tiền thì đồ chó này nọ biến thành Vương bá.
Vương Trung bộ dạng phục tùng nói: “Trong tên Vương Trung của ta có chữ Trung trong đó, đương nhiên là có lòng tin tuyệt đối với thiếu giá người rồi, cho nên ta không chút do dự xông vào đánh cuộc người sẽ thắng, vì vậy thắng rồi, ha ha, thiếu gia, hai mươi tiền vàng này đều tặng ngài, lão nô ta không dám giấu giếm riêng tư.”
Lâm Bắc Thần ngạc nhiên: “Ngươi giống như chó vậy mà cũng hào phóng vậy sao?”
Vương Trung vội vàng nói: “Thiếu gia, trong tên ta có...”
“Được rồi, được rồi, không cần nói nữa, những lời của ngươi thiếu gia ta nghe muốn ói.”
Lâm Bắc Thần thuận tay cầm lấy túi tiền, sờ sờ trong tay, không biết tại sao lại ném trở về nói: “Được rồi, tiền vàng mà người thắng, ngươi cầm đi, thiếu gia ta tuy rằng không biết xấu hổ nhưng không thể cướp đồ của người khác được, ngươi coi thiếu gia ta là hạng người gì chứ?”
Vương Trung ngây người, ông ta tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi túi tiền vàng ở trong tay, ông ta mới khó tin mà suy nghĩ, chẳng lẽ thiếu gia hôm nay uống nhầm thuốc?
Hay là thiếu gia đã biết ta đã chôn một trăm bảy mươi tiền vàng trong vườn rồi? Đây có phải đang cố ý kiểm tra ta không? Vương Trung vô cùng lo lắng.
Mà trong lòng Lâm Bắc Thần lúc này lại vô cùng buồn bực, không phải tiền mình tự kiếm thì quả nhiên không thể sạc điện cho điện thoại của mình được.
Bà nội nó, thật không công bằng, tiền vốn mà tên chó đẻ Vương Trung này lấy ra cược là tiền của ta mà.
Tâm trạng của Lâm Bắc Thần cực kì u uất. Sau hai lần liên tiếp bị cẩu nữ nhân Kiếm Tuyết Vô Danh kia lừa, giờ trên người hắn chỉ còn lại mười lăm tiền vàng, chỉ đủ duy trì nguồn điện của chiếc điện thoại di động trong ba ngày.
Đặc biệt là sau khi các APP tu luyện cấp cao bắt đầu hoạt động, mức tiêu thụ điện năng hàng ngày của điện thoại di động cũng ngày càng tăng. Điều này có nghĩa là mỗi ngày sẽ tiêu tốn một số tiền khổng lồ.
Nếu còn tiếp tục như vậy, nhất định sẽ phá sản mất, cũng không thể thật sự đi bán thân chứ?