“Ta cũng xin phúc khảo.” Lâm Nghị vội vàng lớn tiếng nói.
“Ta cũng xin.” Đông Phương Chiến giống như từ trong mộng tỉnh lại, đột nhiên hoàn hồn, lớn tiếng nói.
“Ngươi nói phúc khảo thì phúc khảo à, Thiên Kiêu Tranh Phách Chiến là nhà các ngươi mở hả?” Bạch Khâm Vân ôm ngực nhảy dựng lên, tức giận nói.
Nhưng hết người này đến người khác trong hàng đợi đều muốn phúc khảo, bởi vì biểu hiện của Lâm Bắc Thần thật sự quá mức quái dị. Quả thật chuyện này không thể là chuyện mà con người ở thời đại này không thể làm được.
Rất khả nghi.
Tào Phá Thiên lớn tiếng nói: “Ha ha, biểu hiện cho tới nay của Lâm Bắc Thần không bình thường, nếu lỡ người này bị nhập ma, vậy chẳng phải là càng tệ hơn sao? Ta xin phúc khảo không phải là không phục hắn, mà là để duy trì công bằng cùng chính nghĩa của Thiên Kiêu Tranh Phách Chiến.”
“Đúng, chính xác.” Đông Phương Chiến cũng phụ hoạ.
Nhập ma? Đây là chuyện không nhỏ, một chuyện rất quan trọng.
Tại khu vực chỗ ngồi của các giáo viên, Khâu Thiên cũng cũng lớn tiếng nói: “Ủng hộ, xin kiểm tra lại.” Nhiều giáo viên học viện cũng đưa ra yêu cầu tương tự.
Nhớ năm đó, Thiên Kiêu Lăng Trì của Lăng gia, Nữ Thiên Kiêu Lâm Thính Thiện cũng không thể nâng được năm vạc.
Lâm Bắc Thần, một tên vô danh bại hoại, còn trời sinh não tàn, đột nhiên thay đổi nhanh chóng, hào quang vạn trượng như vậy, việc này quá đáng ngờ.
Sở Ngân, Lưu Khải Hải cùng Phan Nguy Mẫn đang nằm ở trong tình thế tình riêng, cố gắng hết sức phản đối, nhưng tiếng nói của họ đã bị bao phủ trong tiếng ‘xin duyệt lại’ mất rồi.
“Yên lặng.” Lý Thanh Huyền đưa tay lên trấn áp.
Những tiếng nói xung quanh dần dần lắng xuống.
Hắn nhìn Lâm Bắc Thần, do dự một chút rồi nói: “Bạn học Lâm, ngươi có chấp nhận duyệt lại hay không?”
Lâm Bắc Thần nói từng chữ một: “Ta cảm thấy trận pháp Huyền Văn trong đại điện vận chuyển lưu loát, không có bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào chứng minh ta đang lừa dối, đưa ra yêu cầu này đúng là một sự xúc phạm đối với nhân cách của ta.”
“Hừ, nói hay nhỉ, ta thấy ngươi đang sợ thì đúng hơn.” Tào Phá Thiên lớn tiếng chế nhạo.
Lâm Bắc Thần cũng không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt quét qua mọi người xung quanh, nói: “Biểu hiện của các ngươi giống như ếch ngồi đáy giếng vậy, chưa từng nhìn thấy sự bao la của bầu trời hay sự bao la của đại dương, chỉ nhìn thấy một mảnh trời, dùng ánh mắt ngu ngốc và thiển cận, nghi ngờ mọi thứ bên ngoài miệng giếng...”
Mọi người xung quanh, có người cúi đầu, có người lại chế nhạo.
Lâm Bắc Thần nói: “Phúc khảo đúng không? Ha ha ha, được rồi, vậy để các ngươi tâm phục khẩu phục...”
Hắn cười lạnh, đi đến giữa sân nói: “Lý đại nhân, ngài nổi tiếng là người công bằng và chính trực, ta không làm khó ngài, ta đồng ý chấp nhận kiểm tra lại.”
Nói đến đây, giọng điệu của Lâm Bắc Thần thay đổi: “Tuy nhiên, có một điều ta muốn xin ngươi xác nhận lại một lần, đánh giá sức mạnh cơ thể, chỉ cần không dùng Huyền khí, mà sử dụng máu, cơ bắp cùng xương của bản thân để phát lực thì cũng là nằm trong quy tắc của cuộc thi đúng không?”
Trên mặt Lý Thanh Huyền xuất hiện một tia dịu dàng, nói: “Đúng thế, chỉ cần ngươi không dùng Huyền khí, bất kỳ cách nào khác đều nằm trong quy tắc cuộc thi.”
Lâm Bắc Thần nói: “Được, bắt đầu đi.”
Hắn bình tĩnh đi tới trước mặt năm cái vạc, hai tay hơi dùng sức nâng năm cái vạc lên, trực tiếp gộp nó vào vạc số sáu.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây người. Lâm Bắc Thần... Hắn muốn làm gì vậy? Muốn nâng sáu cái vạc lên sao?
Đây là sức nặng mười ngàn năm trăm cân đấy.
Vạn cân! Khái niệm gì vậy? Hắn hắn hắn... Hắn điên rồi sao?
Trong ánh mắt nghi ngờ nhân sinh của mọi người, chỉ thấy Lâm Bắc Thần hét lên một tiếng, cơ bắp căng phồng, hai chân phát lực, phiến đá dưới chân lập tức vỡ tan, nháy mắt răng răng không ngừng vỡ vụn...
Sáu cái vạc bị hắn từ từ nâng khỏi mặt đất.
Tất cả mọi người đều choáng váng, chỉ nghe thấy âm thanh vải vóc bị rách.
Đôi giày của Lâm Bắc Thần trực tiếp rách ra, quần áo xung quanh hai tay cùng bả vai hắn cũng trực tiếp rách toát, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn như ngọc đẽo.
Cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh bùng nổ cùng mỹ cảm, giống như đại sư kiệt xuất nhất thiên hạ, dùng con dao khắc hoàn mỹ nhất, từng chút từng chút một chạm khắc ra sức mạnh thần, lần lượt mà vô tình chấn động đến thần kinh của mọi người.
Một tầng huyết quang nhạt xuất hiện trên cơ bắp của Lâm Bắc Thần, lúc này Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn nâng được sáu cái vạc lên.
Nửa người trên của hắn, áo khoác đều đã bị xé toạc, từng sợi từng sợi nhẹ nhàng treo lơ lửng ở thắt lưng hắn. Khuôn mặt đẹp trai vô song, cơ bắp cuồn cuộn, tóc đen bay bay, quần áo xốc xếch bay múa trong gió...
Mọi thứ xảy ra làm nổi bật thiếu niên này, giống như một Chiến Thần từ Thần giới giáng thế xuống.
Một sức quyến rũ chết người cùng phong cách ngang tàng, tràn ngập như hồng thuỷ.
“Còn không kiểm tra?” Lâm Bắc Thần hét lớn.
Lúc này, mọi người mới như bừng tỉnh.
“Mau, mau kiểm tra...” Lý Thanh Huyền lớn tiếng nói.
Nâng vật nặng hơn mười ngàn cân, còn có thể mở miệng mà nói chuyện, mà trình diễn mê hoặc của Lâm Bắc Thần làm lão giám thị giàu kinh nghiệm như hắn đều bị cướp mất trí óc, sau khi hồi phục lại, dứt khoát đích thân mang theo dụng cụ trận pháp vọt tới bên cạnh Lâm Bắc Thần...
Bắt đầu kiểm tra lại.
Mấy dụng cụ luyện kim của trận pháp Huyền Văn quét từ trên xuống dưới cơ thể Lâm Bắc Thần, quét qua quét lại kĩ càng.
Tầm mười giây sau, quá trình quét hoàn thành.
Lý Thanh Huyền khó tin đặt dụng cụ xuống, vội vàng nói: “Được rồi, bạn học Lâm, được rồi, ngươi có thể đặt sáu vạc xuống rồi...”