Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 315: Ngươi xứng sao?




Nếu như trước đó Lâm Bắc Thần một tay nâng vạc số năm đã khiến học viên và giáo viên khiếp sợ mà mất khả năng nói chuyện, thì giờ phút này, hình ảnh trước mặt một tay nâng vạc số sáu của hắn khiến họ gần như sắp mất luôn cả khả năng suy nghĩ.

Tào Phá Thiên cứng người, hắn nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Không thể, điều này không thể... Sao có thể...” Tào Phá Thiên hoàn toàn không thể tin được.

Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, bởi vì Lâm Bắc Thần đã nhanh chóng nâng cao được vạc số tám.

Bốn ngàn cân, lực vạc số tám.

Cả người Tào Phá Thiên run rẩy.

Lâm Bắc Thần nâng vạc số tám lên, nhìn hắn nói: “Chỉ là lực vạc số năm thôi, rất ghê gớm sao?”

Cùng một câu từ trong miệng Lâm Bắc Thần lúc này, quả thật có sức huỷ diệt cùng đả kích.

Không đợi Tào Phá Thiên trả lời, Lâm Bắc Thần đặt vạc số tám xuống, đi tới trước vạc số chín, trực tiếp nắm lấy tai vạc, hét lên một tiếng rồi nhấc vạc số chín lên.

Ầm!

Toàn bộ võ trường giống như muốn nổ tung, sôi trào không ngớt. Âm thanh ồn ào và hỗn loạn, nhiều người cũng vô thức mở miệng, nhưng không biết chính mình rốt cuộc đang muốn nói cái gì.

Hỗn loạn, ồn ào

Lâm Bắc Thần nâng chiếc vạc số chín lên tầm năm giây, sau đó mới từ từ đặt nó xuống.

Hắn nhìn về phía Tào Phá Thiên, lại hỏi: “Chỉ là vạc số năm mà thôi, rất giỏi sao?”

Tào Phá Thiên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

Mỗi lần Lâm Bắc Thần hỏi, từng chữ đều như ở trên người hắn, mãnh liệt đâm một nhát dao, máu bắn tung toé!

Lực vạc chín! Bốn ngàn năm trăm cân. Cái khái niệm gì vậy?

Không chỉ là phạm trù sức mạnh vượt qua hắn hai ngàn cân, mà cũng có nghĩa là nếu hai người đánh nhau mà chỉ dựa vào thể lực, Lâm Bắc Thần chỉ cần một quyền là có thể đấm hắn bong da tróc thịt, gãy xương hộc máu!

Giám thị phụ trách Lý Thanh Huyền đã mở miệng nhiều lần, nhưng đều chưa nói ra kết quả cuối cùng.

Mà tất cả mọi người cũng không ngờ, màn trình diễn của Lâm Bắc Thần chỉ vừa mới bắt đầu.

“Bây giờ thì mở to mắt chó của ngươi ra mà xem, cái gì mới được gọi là sức mạnh chân chính.” Lâm Bắc Thần lại đi tới trước vạc số một.

“Hắn muốn làm gì?”

“Nghĩa là sao?”

“Nâng một lần nữa à?”

“Cái này...”

Các học viên trong đại điện không ngừng bàn tán xôn xao.

Chỉ thấy Lâm Bắc Thần nắm lấy vạc số một rồi đến vạc số hai, đặt vạc số một vào vạc số hai, sau đó lại tiếp tục như thế, vạc số hai bỏ vào vạc số ba, rồi lại bỏ vào vạc số bốn, số năm.

Toàn bộ quá trình diễn ra trơn tru và mượt mà.

Ánh mắt của học viên, giáo viên cùng giám thị đều nhìn thẳng.

Hắn không phải là muốn...

Một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi hiện lên trong đầu mọi người.

Quả nhiên, nhìn thấy Lâm Bắc Thần hai tay nắm lấy chân của vạc số năm, khí huyết vận chuyển tới cực hạn, nhiệt huyết sôi trào, toàn thân giống như lóe lên một tầng ánh sáng đỏ mờ ảo, song chưởng giáo lực, hét lên một tiếng: “Lên!”

Năm cái vạc đồng thời bị hắn nâng lên, chỉ có lần này là dùng hai tay, năm vạc cộng lại với nhau, lực bảy ngàn năm trăm cân!

Đây là một con số nghẹt thở.

Lâm Bắc Thần giơ hai tay lên cao, nâng năm cái vạc qua đầu.

Răng rắc!

Tấm đá lót dưới chân hắn cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực lớn như vậy, trực tiếp vỡ ra, một loạt những đường tế văn màu trắng, giống như những sợi dây mạng nhện, lan ra quanh chân Lâm Bắc Thần.

“Chỉ là lực vạc năm, rất đáng gờm sao?

Lâm Bắc Thần hét lên một tiếng, tựa như sấm sét cửu thiên, nổ tung trong đại điện luyện tập võ nghệ, nói: “Tùy tiện giẫm lên kỷ lục của Lâm gia, ngươi xứng sao?”

Trong lòng Tào Phá Thiên dường như tan thành từng mảnh trong chốc lát như phiến đá đó.

Phịch!

Hắn trực tiếp hồn bay phách lạc, ngã trên mặt đất.

“Phụt...” Tào Phá Thiên trực tiếp phụ ra một ngụm máu.

“Không thể... không thể, tuyệt đối không thể... Ngươi, ngươi gian lận.” Hắn nhớ tới cái gì đó, trực tiếp hét lên: “Ngươi làm sao có thể có loại thực lực này?”

Lâm Bắc Thần đặt năm cái vạc này xuống đất, lạnh lùng cười mà không nói, sự thật ở trước mắt, nói thêm một lời đã không cần thiết nữa rồi.

“Làm càn, sao dám gào thét ở trường thi?” Lý Thanh Huyền hoàn hồn sau cú sốc, hét lớn một tiếng, ngay lập tức có một giáp sĩ của Sở Giáo dục nâng Tào Phá Thiên lên, lôi ra khỏi đại điện.

“Đợi đã.” Tào Phá Thiên lau vết máu trên miệng, giãy dụa lớn tiếng nói: “Lý đại nhân, các vị giáo viên cùng học viên, tất cả mọi người đều thấy khi Lâm Bắc Thần nâng năm cái vạc lên, cả người đều toả ra một tầng huyết quang yếu ớt, tương tự như Huyền khí, xin hỏi, đây có được coi là điểm khả nghi không?”

Trong đại điện, các loại thảo luận lại bắt đầu.

Đúng thế, hình ảnh mà Tào Phá Thiên miêu tả, rất nhiều người cũng thấy được, mọi người lúc đó chỉ nghĩ đây là vì huyết khí sôi trào trong cơ thể nên mới sinh ra hiện tượng kì lạ.

Nhưng sau lời nhắc nhở của Tào Phá Thiên, một số người đã lập tức phản ứng lại.

Đúng thế.

Nếu huyết quang kia là huyết khí sôi trào hiện lên thì thể lực của Lâm Bắc Thần đạt tới trình độ khủng bố cỡ nào? Là một con cự long, bất quá cũng chỉ thế này thôi đúng không?

Một học viên của học viện Sơ cấp nho nhỏ sao có thể đến mức này?

Phải chăng có một bí thuật nào đó, phong ấn được trận pháp Huyền Văn trong đại điện luyện tập võ nghệ, làm cho Huyền khí trong cơ thể vận chuyển được mới khiến cho Lâm Bắc Thần có thể thể hiện sức mạnh siêu việt và tạo nên những điều kỳ diệu không thể tưởng tượng được như thế.