Đây là cách cuối cùng, Lâm Bắc Thần ngẩng đầu, dùng miệng cắn mũi tên.
Lực quán tính cực lớn, dường như muốn đánh gãy luôn hàm răng của Lâm Bắc Thần.
Cũng may Vô Tương Kiếm Cốt của Lâm Bắc Thần có chút thành công, tiến vào cảnh giới Hắc Thiết Kiếm Cốt, độ dẻo dai của máu thịt cũng được cải thiện rất nhiều, xương cốt cứng như gang, răng cũng là một bộ phận của xương nên đương nhiên cũng sẽ cứng hơn so với người thường.
Hắn dùng răng liều mạng cắn mũi tên. Thịch!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Lâm Bắc Thần giống như bị bắn trúng mi tâm, dưới tác động của quán tính cực lớn, đầu hắn không khống chế được mà ngã về phía sau, cơ thể bay ra ngoài mười mét, rồi loạng choạng ngã xuống đất.
“Phụt phù!
Lâm Bắc Thần mở miệng phun ra một mũi tên, còn có một chút máu loãng.
Mũi tên này đã làm tổn thương cổ họng, nhưng may mắn là hắn liều mạng cắn mũi tên nên cuối cùng mới tránh được nó đâm xuyên cổ họng.
Có cảm giác nóng rát ở cổ họng, máu thậm chí còn chảy ngược xuống cổ họng làm hắn không nói nên lời.
Lúc này, một bóng người quỷ dị chậm rãi xuất hiện từ trong rừng trúc, từ trên không trung hạ xuống mặt đất phủ đầy lá trúc, lẳng lặng như một cái bóng.
Người này cũng mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, ánh mắt giống như hai ngọn lửa u ám, lúc sáng lúc tối trong rừng trúc tăm tối.
“Ha ha ha, không ngờ đấy... Đã mười năm ba tháng bốn ngày rồi, ta chưa gặp ai có thể sống sót qua mũi tên thứ tư của ta, Lâm Bắc Thần, ngươi có thể tự hào rồi.”
Giọng hắn khàn khàn, như thể hai tảng đá thô ráp đang cọ xát vào nhau, không thể nhận ra được là ai, rõ ràng, giọng nói của hắn đã được xử lý đặc biệt.
“Ngươi...” Lâm Bắc Thần vừa mới mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, cổ họng đau nhói, hắn gầm nhẹ như dã thú bị thương, cố gắng hết sức hỏi: “Ngươi... Rốt cuộc... Là... Ai sai ngươi...”
“Ha ha, muốn biết ai muốn giết ngươi à?”
Trong giọng nói khàn khàn của tên này mang theo một loại giễu cợt: “Bởi vì ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội... Chết, đối với ngươi mà nói là sự giải thoát tốt nhất rồi, ngươi nên cảm ơn ta, nếu tối nay tới là Huyễn Hình, vậy thì lúc đó ngươi mới biết được cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Đã hoàn toàn làm chủ tình thế, kẻ bắn tên cũng không vội kết liễu hoàn toàn mạng sống của con mồi.
Đối với một sát thủ, điều này rõ ràng là cực kỳ thiếu chuyên nghiệp, nhưng hắn luôn cố chấp cho rằng cần phải làm như vậy.
Một đối thủ có thể bắt được ba mũi tên của mình và mũi tên bí mật Tử Mẫu Tiễn thứ tư mà vẫn không chết, vậy thì đáng để sống lâu thêm chút, cẩn thận thưởng thức cảm giác tuyệt vời khi máu tươi bị mất từng chút một từ mũi tên trên cơ thể!
Đặc biệt là thiếu niên này, vào thời khắc cuối cùng, hắn có thể dùng miệng bắt lấy mũi tên đoạt mạng, thật sự làm hắn mở mang tầm mắt.
“Giải thoát cái mẹ ngươi.” Lâm Bắc Thần tức giận hét lên một tiếng, vung kiếm lên, nhưng bước đi lại loạng choạng.
Giống như một con thú bị lâm vào đường cùng, cuối cùng muốn chó cùng rứt giậu.
Trong mắt kẻ bắn tên hiện lên vẻ khinh miệt cùng tàn nhẫn, hắn chậm rãi giương cung, bắn tên.
Vù!
Mũi tên thứ năm không chút chậm trễ bắn trúng tim Lâm Bắc Thần, mũi tên xuyên qua cơ thể, đóng vào tảng đá xa xa.
“Kết thúc rồi.” Kẻ bắn tên thở dài một tiếng, đây cũng là thói quen của hắn.
Mỗi khi cướp đi tính mạng của một cao thủ, hắn sẽ thở dài một tiếng, như thể hắn là cao tăng đại đức chân chính đi siêu độ vong hồn, kết thúc việc siêu độ này bằng một tiếng thở dài.
Giết người cũng cần có cảm giác nghi thức.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một đường kình phong yếu ớt từ phía sau ập đến.
Trong khoảnh khắc, lồng ngực lạnh đi, kẻ bắn tên ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống.
Thấy một thanh đại kiếm đang xuyên qua thân thể hắn, từ sau ra trước, lưỡi kiếm rộng như cánh cửa, gần như trực tiếp cắt đứt thân thể của hắn.
Là kiếm của Lâm Bắc Thần.
Tí tách.
Máu tươi từ mũi kiếm chảy xuống đất.
“Đây mới là kết thúc.” Giọng nói vẫn còn khàn khàn của Lâm Bắc Thần phát ra từ phía sau.
Một tay hắn cầm kiếm, tay kia thì chậm rãi buông móng vuốt của Quang Tương ra.
“Làm sao... Có thể...”
Ý thức của kẻ bắn cung dần dần trở nên rối rắm, bàng hoàng nhìn ‘Lâm Bắc Thần’vốn đã bị mũi tên lớn bắn xuyên tim kia, bóng dáng giống như ngọn đèn dầu dần tắt, từ từ tiêu tán.
“Ngươi là... Sao có thể... Làm được...” Kẻ bắn cung nói xong, ngẹo đầu, chết ngắc.
Hắn chết không nhắm mắt.
“Làm sao làm được à?” Lâm Bắc Thần đá cơ thể hắn ra khỏi đại kiếm, thở hồng hộc nói: “Bởi vì... Lão tử chẳng những biết diễn, biết phân thân, còn biết tàng hình, hồn đạm.”
Nói xong, khoé miệng lại phun ra mấy ngụm máu.
Một giọt tinh, mười giọt máu, tối nay tổn thất nhiều quá.
Một giọt tinh hoa, mười giọt máu. Mất mát đêm nay quá lớn. Lin Beichen ngồi xổm xuống và ngồi tại chỗ.
Lâm Bắc Thần ngã ngồi tại chỗ, giơ tay thi triển thuật Thuỷ Hoàn, ăn hai ngụm.
“Chi chi chi!”
Quang Tương mồ hôi nhễ nhại, lông trắng như gấm của nó ướt sũng, cũng thè lưỡi thở phì phò, nhưng vẫn không quên kêu lên để tranh công của mình.
Lâm Bắc Thần cảm thấy cơ thể phục hồi nhanh chóng, cơn đau dần biến mất. Hắn đưa tay sờ đầu Quang Tương, lần này đúng là đã dựa vào nó.
Thực ra, Lâm Bắc Thần đã nhận thấy điều gì đó từ chiều hôm qua.
Quang Tương có được khả năng tàng hình từ Tiểu Thiên Tinh Tích Lộ Thảo, lúc đó muốn đánh lén hắn, trong tay cầm dao găm mà găm vào cũng tàng hình luôn, điều này có nghĩa là Quang Tương chẳng những có thể tự tàng hình, mà những vật nó chạm vào cũng trở nên vô hình.
Đây là suy đoán của Lâm Bắc Thần, còn chưa có thời gian để kiểm chứng.