Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 281: Mũi tên đoạt mạng




Mẹ kiếp! Phân của Quang Tương cũng tàng hình, giống như một quả bom khí độc.

Ba cường giả cảnh giới võ sư hít phải khí độc dù vận khí kháng độc nhưng rất nhanh cũng sùi bọt mép, lảo đảo ngã xuống.

Ba tên khác thấy tình hình không ổn, nhún người đề khí, thân hình bay lên như chim lớn, trực tiếp bay về phía Lâm Bắc Thần trên nóc nhà.

“Xuất kiếm.”

Lâm Bắc Thần trở tay, kiếm Đại Đức đã tải xuống trong tay, hắn trực tiếp nhảy lên không trung chém xuống.

“Nguyệt Hạ Quan Hoa.” Kiếm quang trên không trung loé ra, xuất chiêu Hoa Tiền Nguyệt Hạ Kiếm.

Kiếm thuật tương tự hiện giờ thi triển ra, Lâm Bắc Thần đã tiến vào cảnh giới võ sư cấp hai cùng Hắc Thiết Kiếm Cốt, so với lúc đấu với Đại minh chủ ở vùng núi cằn cỗi phía Bắc Thạch thành thì nó đã mạnh hơn gấp nhiều lần.

Trong tiếng thủy triều, ánh trăng ẩn hiện kiếm quang, tựa như từng cánh hoa xinh đẹp rung rinh lập lòe trong hư không.

Phụt phụt!

Máu tươi bắn giữa không trung, bóng người lần lượt xen kẽ.

Lâm Bắc Thần cùng ba cường giả cảnh giới võ sư đồng thời đáp xuống mặt đất bên ngoài bức tường viện.

Hình ảnh từ cực động đến cực tĩnh, giống như có người đột nhiên ấn nút tạm dừng.

Tí tách!

Là tiếng máu rơi xuống đất.

Làn gió nhẹ thổi qua, rừng trúc phát ra tiếng lách cách khe khẽ.

Thân hình của ba cường giả cảnh giới võ sư đung đưa trong gió, chợt từng ngụm máu tươi giống như đài phun, từ eo ba người phun ra, thân hình bị đứt ở giữa, cả người ngã xuống đất.

Lâm Bắc Thần kéo đại kiếm đến các thi thể.

Ba đại cường giả đều bị một kiếm chém qua eo.

Dưới ánh trăng, máu chảy thành vũng, ồ ạt như suối.

Cả ba người đều mặc đồ đen, đeo mặt nạ kim loại đen và mặc một bộ đồ dạ hành nhân tiêu chuẩn.

Lâm Bắc Thần dùng trường kiếm gỡ mặt nạ của họ xuống, vừa nhìn một cái, da đầu lập tức run lên.

Hóa ra khuôn mặt của những người này đều như thể bị tạt axit sau đó lại dùng kiếm chém vài nhát, khuôn mặt đã bị biến dạng hoàn toàn, ngũ quan giống như năm cái lỗ vậy, căn bản không nhận ra được ai.

Mẹ nó, thật độc ác, đúng là chuyên nghiệp.

Lâm Bắc Thần ngầm kinh hãi, lại nhìn ba tên mặc đồ đen trúng độc chết kia, cũng y như thế.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi vung kiếm chém đầu cả sáu người, thêm một đao là truyền thống vẻ vang không thể mất đi.

Ai đã thuê những người chuyên nghiệp này đến ám sát mình? Hơn nữa còn lẻn vào tới bên trong khuôn viên học viện Số 3. Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên tóc gáy dựng đứng không rõ nguyên nhân, cảm giác rùng mình kinh hãi lập tức bao trùm toàn thân.

Phành phạch!

Thi triển thân pháp Vân Trung Phi Vũ.

Khoảnh khắc tiếp theo...

Vù!

Một mũi tên lớn màu đen mờ, dưới lớp lá tre xào xạc trong gió chớp mắt tiến tới, bắn trúng cơ thể Lâm Bắc Thần.

Mũi tên này vốn là bắn vào tim hắn, cũng may sự tỉnh táo nhạy bén của hắn đã tạo ra phản ứng, mũi tên đi chệch hướng một chút, bắn trúng vai trái hắn.

Sức mạnh của mũi tên cực kỳ lớn, xuyên qua vai trái của Lâm Bắc Thần, bắn bay người hắn ngược ra phía sau, gắt gao đóng đinh hắn ở tường của trúc viện.

Đau nhức.

Một cơn đau buốt như xé ra từ vai trái của Lâm Bắc Thần, hắn lập tức cảm nhận được như thể một nửa cơ thể đều tê liệt, máu tươi chảy ra từ vết thương.

Vào thời điểm khủng hoảng như vậy, không biết tại sao nhưng đầu óc của Lâm Bắc Thần vẫn vô cùng tỉnh táo.

Hắn không quan tâm đến việc cơ thể bị đau, tức giận hét lên một tiếng, cùi chỏ tay phải đập mạnh vào tường, lực phản kích khiến cơ thể hắn lao về phía trước, trực tiếp rút mũi tên ra, đồng thời, nhanh chóng né sang một bên.

Soạt!

Vù vù vù!

Nháy mắt tiếp theo, mũi tên lớn màu đen mờ thứ hai đâm vào bức tường nơi vị trí trước đó Lâm Bắc Thần đứng, đuôi của mũi tên rung không ngừng.

Nếu như phản ứng vừa rồi của hắn muộn một chút xíu thôi thì lúc này mũi tên lớn này đã xuyên thẳng vào cổ họng hắn rồi!

“Là ai?”

Lâm Bắc Thần lăn lộn trong bóng rừng tre, gầm gừ như một con thú.

Vù vù vù!

Tiểu tiễn bí ngân phóng xuyên không khí, nhưng không ngoại lên, tất cả đều bắn thủng lá tre, hết lực rơi xuống đất.

Người bắn tên đang nấp trong bóng tối, cũng không ở vị trí mà hắn đã bắn tên trước đó.

Vai trái Lâm Bắc Thần vẫn bị mũi tên găm vào, máu tươi trào ra dữ dội, không thể di chuyển được, hắn thở hổn hển, đồng thời liên tục thi triển thân pháp, thay đổi vị trí, không dám có một chút dừng lại, thậm chí không dám sử dụng thuật trị liệu Thuỷ Hoàn cho chính mình.

Bởi vì trong lòng Lâm Bắc Thần rất rõ, chỉ cần bóng dáng hắn chững lại một chút, mũi tên thứ ba mạnh nhất sẽ xuyên qua không khí đánh úp, lấy đi mạng sống của hắn.

Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt, người bắn tên đã nấp trong bóng tối.

Giống như một con dã thú với những kỹ năng săn mồi điêu luyện, nhìn chằm chằm vào con mồi bị thương đang vùng vẫy, khoé miệng lộ ra độ cong lạnh thấu xương, nó chuẩn bị ra đòn chí mạng cuối cùng.

Trong đầu Lâm Bắc Thần đã có thể vẽ ra bức tranh mũi tên bay ra như vầng trăng tròn.

Ở đâu? Hắn ta rốt cuộc trốn ở đâu?

Tinh thần lực của hắn phóng xuất ra ngoài, bao phủ bán kính mười lăm mét.

Sau hai mươi nhịp thở ngắn ngủi, một cảm giác mệt mỏi dữ dội ập đến, mất quá nhiều máu khiếm hắn kiệt sức, không thể duy trì tư thế chạy tốc độ cao, dưới chân lảo đảo.

Đúng lúc này...

Vù!

Mũi tên thứ ba trí mạng cuối cùng cũng tới trong bóng tối.

Lâm Bắc Thần vận chuyển kiếm bằng tay phải, chém ra một cái.

Đinh!

Mũi tên bị chém thành nhiều mảnh, nhưng dường như cùng lúc, mũi tên thứ tư ẩn sau mũi tên thứ ba cũng đã đến gần trong gang tấc, bay thẳng đến trước mặt Lâm Bắc Thần.

Vung kiếm chém một lần nữa, nhưng không kịp, thậm chí ngay cả tránh né cũng đã quá muộn

Chắc chắn sẽ chết, đầu óc Lâm Bắc Thần trống rỗng, đột nhiên mở miệng.