Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 244: Công pháp này thật quá phù hợp với ta




"Cảm giác giống như trong bóng tối, có người nào đó đang phù hộ cho ta."

Lâm Bắc Thần đeo găng tay da nai một cách rất thuần thục, sờ vào cơ thể của Đại minh chủ.

Thân là BOSS cuối ải của Ma hang phó bản, tỷ suất rơi đồ của cái tên này chung quy cũng không đến mức thấp như những tên khác chứ?

Hắn tràn đầy mong đợi.

Nhưng ngay sau đó, sự mong đợi biến thành sự nghi hoặc.

Sự nghi hoặc biến thành thất vọng.

Sự thất vọng biến thành phẫn nộ.

Trên người của Đại minh chủ lại chỉ có vẻn vẹn 50 đồng tiền vàng. "Ngươi không phải là Đại minh chủ giả đấy chứ?”

Lâm Bắc Thần có một chút hoang mang và tức giận.

Trận chiến này đã khiến hắn tổn thất Đa Lan Kiếm và Trịnh Y Kiếm, hai thần binh lợi khí này đã được Phạm Tổ Ngang phú linh, nếu đặt ở trên thị trường, đủ để bán với mức giá khoảng 1000 tiền vàng, lần này hắn thể gọi là tổn thất nặng nề.

Kết quả trên người của Đại minh chủ này chỉ có chút ít tài sản như vậy thôi sao? Còn không đủ để đền bù cho tiền vốn đã bỏ ra.

Thị trường chứng khoán Trung Quốc cũng không lừa đảo đến như vậy.

"A, ta biết rồi, nhất định là cái tên keo kiệt này đã giấu hết của cải."

Lâm Bắc Thần sáng mắt lên.

Một tên sơn tặc như vậy, trong trại nhất định sẽ có nơi đại loại như kho báu.

Trong kho báu nhất định là cất giữ đống của cải bất chính mà bọn sơn tặc đã cướp đoạt được, tích luỹ ngày này qua tháng nọ.

Tiền vàng giống như một ngọn đồi.

Lâm Bắc Thần càng ngày càng phấn khích.

Hắn không thể không khen ngợi trí thông minh của mình. Sau đó vấn đề lại đến rồi.

Kho báu đang ở nơi nào?

Lâm Bắc Thần ngơ ngác liếc nhìn xung quanh.

Toàn bộ đều là xác chết.

Dường như cũng không có cách nào để mở miệng nói chuyện nữa.

Hắn thử ấn đầu của Đại minh chủ xuống lại, sau đó giơ tay lên cho uống một ngụm, do dự nói: "Ngươi ... còn có thể mở miệng nói chuyện không? Tỉnh lại đi."

Đại minh chủ chết không nhắm mắt.

Vẻ mặt của Lâm Bắc Thần càng thêm sững sờ.

Bây giờ hắn đột nhiên đặt kỳ vọng vào trong cái trại này, nếu như vẫn có người may mắn sống sót thì hay quá.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, hắn liền tuyệt vọng.

Bởi vì dường như tất cả đều bị hắn một kiếm đầu, một kiếm tim bổ đao toàn bộ cả rồi.

Nếu như có người bị chém mất đầu, đâm thủng tim mà vẫn có thể sống, vậy quả thực chính là thần linh.

Nếu như trong Thạch thành này có thần linh, Lâm Bắc Thần sớm đã chết cả vạn lần rồi.

"Ta thật ngốc, thật sự..." Tường Lâm Tẩu lại online rồi.

Lâm Bắc Thần ăn năn hối hận một hồi, liền tiếp tục sờ mó trên cơ thể của Đại minh chủ.

"Ồ, viên đá này nhìn có chút quen mắt."

Hắn phát hiện trong túi bách bảo mà Đại minh chủ mang theo, có một viên đá hình bầu dục đen nhẻm to bằng nắm tay người lớn, trông giống như một quả trứng ngỗng, nhưng đặt trên tay thì rất nặng.

Một viên đá nhỏ bé lại giống như nặng ngàn cân.

Là Huyền thạch.

Hắn chợt nhận ra.

Hôm đó, khi Sở Ngân đưa hắn đến thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân thờ cúng thần linh để đổi lấy sự thức tỉnh của Huyền khí, ông ta cũng đã dùng một viên đá như vậy.

Nhưng thứ đồ chơi này...

Có vẻ như rất có giá trị?

Nếu như bán nó đi, có lẽ cũng sẽ đổi được không ít tiền vàng?

Vừa nghĩ đến điều này, tâm trạng của Lâm Bắc Thần mới thoải mái hơn một chút.

Hắn lục lại túi bách bảo một lần nữa, bên trong còn có hai cuốn chiến kỹ bí sách, lần lượt là Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật và Bách Bộ Phách Thần Chưởng.

Lâm Bắc Thần liếc nhìn một lượt, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng.

"Hóa ra công pháp bùng nổ mà Đại minh chủ đã thi triển ra trước đó được gọi là Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật. Môn công pháp này dùng Huyền khí để thúc phát Huyết khí, cưỡng hành kích thích tiềm lực của cơ thể con người, bộc phát ra chiến lực vượt qua một tiểu cảnh giới......"

Cái thứ đồ chơi này rất hữu dụng.

Là con át chủ bài hộ mệnh.

Hơn nữa, mặc dù Lâm Bắc Thần là một tên cặn bã về lý luận võ đạo, nhưng trên bí tịch có rất nhiều chú thích của Đại minh chủ, giảng giải rất rõ ràng, cho nên hắn vừa nhìn qua đã biết môn công pháp này là thế nào.

Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật, có một khuyết điểm cực lớn. Đó là không thể kéo dài.

Khí huyết của một người suy cho cùng đều có hạn.

Một khi tiêu hao quá mức sẽ khiến cơ thể thiếu hụt.

Võ giả ở thế giới này lại không có Hối Nhân Thận Bảo, sau khi cơ thể thiếu hụt thì khó mà bù đắp được.

Cho nên, môn công pháp này không được sử dụng phổ biến trong lúc bình thường, chỉ có thể sử dụng vào những thời khắc then chốt, đến bước đường cùng, dùng để liều mạng chiến đấu một trận, giành được cơ hội sống sót.

Nhưng Lâm Bắc Thần thì khác. Hắn không sợ thận hư...

Ừm, không, là không sợ cơ thể thiếu hụt.

Bởi vì hắn là bảo mẫu.

Dùng Thuỷ Hoàn thuật cho uống một ngụm, có thể có hiệu quả nhanh hơn nhiều so với Hối Nhân Thận Bảo.

"Ha ha, ta có thể vừa tiêu hao Huyết khí để bùng nổ, vừa điên cuồng cho mình uống sữa. Như vậy mới được coi là động cơ vĩnh cửu thực sự. Khung cảnh này vừa nghĩ qua đã thấy rất đẹp, ha ha ha ha, nó kéo dài lâu hơn nhiều so với Đại minh chủ này.”

Lâm Bắc Thần càng ngày càng vui vẻ.

Một nam nhân thực sự không chỉ phải bùng nổ, mà còn phải kéo dài.

Công pháp này thật quá phù hợp với ta.