Chỉ thấy một làn sương máu mờ ảo từ lỗ chân lông trên da hắn phát ra, hòa vào Huyền khí sâu thẳm trong cơ thể hắn, nhất thời Huyền khí vốn rất nặng như núi bỗng nhiên biến hoá kì dị hơn vài phần, trở nên âm hàn.
Lâm Bắc Thần kinh hãi, một loại cảm giác nguy hiểm chưa từng có xông thẳng vào mặt khiến hắn dựng tóc gáy.
Không được rồi, BOSS đang phát điên, đây có phải là hình dạng thứ hai không?
Hắn lập tức rút lui, đưa tay lên tự cho mình hơn mười ngụm, đỉnh đầu xám ngắt.
“Bách Bộ Phách Thần Chưởng!”
Đại minh chủ thực hiện thuật xong, khí thế tăng vọt, lại gầm lên giận dữ, dáng trung bình tấn, hơi ngồi xổm xuống, cất bước bằng cách nâng trái phải lên, động tác dồn vào trước ngực, sau đó âm dương trái phải liên kết, nhanh chóng chuyển đổi bổ chưởng.
Rầm rầm rầm!
Một loạt chưởng ấn màu vàng mang huyết sắc, giống như bản chất, thoát thai mà ra, lao về phía Lâm Bắc Thần.
Đậu xanh! Mẹ nó đây là Quy Ba Khí Công sao?
Lâm Bắc Thần cảm nhận được sức công phá khủng khiếp ẩn chứa trong chưởng ấn đó, không dám đón đỡ, lúc này thi triển Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ để tránh trước.
Nhưng Đại minh chủ xuất chưởng cực nhanh.
Hai lòng bàn tay giống như nòng súng của Gia Đặc Lâm, lao vào với tốc độ cực nhanh, bịch bịch không ngừng mà xuất ra chưởng ấn, nhanh đến cực điểm, gắng gượng đánh ra như hình ảnh mưa bom bão đạn, mở đầu trạng thái giống như ‘xạ kích’ bao trùm.
Trốn không thoát.
Lâm Bắc Thần nghiến răng, sự tàn nhẫn ẩn sâu trong tính cách bị cưỡng chế. Giống như một con thỏ bị ép bức đến nóng nảy buộc phải cắn người, sự sắt đá và liều lĩnh trong đầu hắn đã được khơi dậy.
Làm!
Do dự sẽ bại trận. Chính diện liều mạng.
“Hoa Hảo Nguyệt Viên.”
Lúc này hắn đứng trụ, hét lớn một tiếng, tinh khí thần hợp nhất, hai tay cầm kiếm để dọc trước ngực, thi triển chiêu thứ ba trong Hoa Tiền Nguyệt Hạ Kiếm.
Kiếm khí như hoa, mũi kiếm như nguyệt.
Đâm ra một kiếm, như vầng trăng tròn mềm mại rủ xuống giữa ngàn hoa.
Ảo giác Huyền khí mà một chiêu này phát ra quả nhiên đẹp đẽ và tráng lệ đến cực điểm. Cả tấn công và phòng thủ đủ cả.
Hoa Tiền Nguyệt Hạ Kiếm tổng cộng có bốn thức, bao gồm ‘Hoa Tiền Thưởng Nguyệt’, ‘Nguyệt hạ Quan Hoa’, ‘Hoa Hảo Nguyệt Viên’, cuối cùng là ‘Hoa Tàn Nguyệt Khuyết’.
Theo lời của lão hiệu trưởng Lăng Thái Hư, bốn thức này đại diện cho bốn giai đoạn của một đôi cẩu nam nữ từ lúc mới biết nhau, đến quen nhau, mến nhau, cuối cùng là chia tay.
Giống như tình yêu, hai thức đầu là di chuyển tấn công, thức thứ ba là cả tấn công và phòng thủ, thức cuối cùng là thuật ngọc nát thì đá tan.
Lăng Thái Hư nói, mỗi một đôi cẩu nam nữ từng yêu nhau chết đi sống lại, sau khi chia tay cũng đều hận không thể bóp chết đối phương, cho nên chiêu ‘Hoa Tàn Nguyệt Khuyết’ rất thích hợp cho tâm trạng khi chia tay.
Lâm Bắc Thần bây giờ vẫn chưa muốn cùng Đại minh chủ ngọc nát đá tan, vì thế hắn thi triển chiêu thứ ba vừa tấn công vừa phòng thủ.
Nhưng cảnh giới tu vi Huyền khí của hắn dù sao cũng không bằng Đại minh chủ. Đại minh chủ chính là cường giả cảnh giới võ sư cấp bốn, hơn nữa còn đang thi triển chiến thuật điên rồ.
Bùm!
Hoa bay, trăng vỡ.
Lâm Bắc Thần trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, trên không trung máu chảy.
Một dòng máu tươi từ miệng hắn chảy ra, thân hình như một cái bao tải, hung hăng đập vào cửa đá phía sau.
Ầm!
Cửa đá trực tiếp bị lủng một lỗ như chữ ‘太’.
Nhưng Lâm Bắc Thần đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, trong nháy mắt đã cho mình năm sáu ngụm Thuỷ Hoàn.
Đợi đến khi ngã xuống đất, mặc dù vết thương nghiêm trọng nhưng đã có thể khôi phục được khả năng vận động.
Lăn một vòng, tránh được một chưởng lực đang ập đến, nhưng sau khi liên tục tránh né, hắn lại bị đánh trúng.
Bùm bùm!
Chưởng ấn đánh vào người Lâm Bắc Thần, từng chỗ lõm hình bàn tay xuất hiện trên người khiến người khác giật mình.
Tiếng xương nứt không ngừng vang lên.
“Phụt...”
Hắn như một cái bình phun nước, máu tươi phun tung toé, thỉnh thoảng dùng đại kiếm ngăn chưởng ấn, cũng sẽ bị đánh bay.
Dưới sự chênh lệch tu vi cảnh giới Huyền khí này, ngay cả Hoa Tiền Nguyệt Hạ Kiếm cũng không thể bù đắp cho sự thiếu hụt sức mạnh.
Nhưng mà cũng nay Lâm Bắc Thần ngoài là một tên xạ thủ, kiếm sĩ, thì còn là một vú em.
“Ta hình như... Đang bị treo lên đánh đúng không?” Lâm Bắc Thần buồn bã nghĩ.
“Đừng đánh vào khuôn mặt đẹp trai của ta.” Hắn hét vào mặt Đại minh chủ.
Đại minh chủ cũng khó giấu sự kinh hãi. Tại sao thiếu niên này lại có thể phản kháng như vậy? Nếu là người khác, cho dù có là cường giả cùng cấp với hắn e rằng cũng đã nổ thành một đống máu me từ lâu rồi. Tuyệt đối không chết cũng tàn phế.
Nhưng tên thiếu niên này chỉ phun máu chứ không ngã xuống. Chẳng những không gục ngã mà ngược lại càng phun máu càng hăng hái.
Ngoài ra, quầng xanh trên đầu tên này là sao? Thần thuật ư? Có thể phục hồi nhanh chóng như vậy.
Đại minh chủ trong lòng thiếu kiên nhẫn, càng gấp gấp xuất chưởng. Ầm ầm ầm.
Lâm Bắc Thần thật sự giống như bao cát, bay tới bay lui.
Thời gian giằng cơ kéo dài một chén trà.
Đột nhiên...
“Đinh!”
Một giọng nói bình thường vang lên trong tâm trí Lâm Bắc Thần.
“Chủ nhân, APP Vô Tương Kiếm Cốt bản hoàn chỉnh của ngài đã đạt đến cấp độ hoàn hảo, ngài đã chính thức bước vào cảnh giới Hắc Thiết Kiếm Cốt.” Giọng của trợ lý giọng nói thông minh vang lên.
Khoảnh khắc tiếp theo...
Răng rắc răng rắc.
Giống như âm thanh nứt xương, lại giống như âm thanh phá kén.
Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy trong cơ thể, đặc biệt là trong xương cốt, một sức mạnh mới trước nay chưa có phun ra như giếng nước ngầm. Nó giống như... Hình dạng biến hình chiến đấu của Autobots vậy?
Hai tay hắn cầm kiếm, có một sức mạnh khó tả đang trào dâng trong cơ thể. “Hoa Hảo Nguyệt Viên.” Chém ra một kiếm.
Vù vù vù!
Những chưởng ấn màu vàng-đỏ trực tiếp bị cắt như bùn.
“Cái gì?” Con ngươi của Đại minh chủ co rút lại.