"Ngươi yên tâm, cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta nhất định phải chữa lành cho khuôn mặt của ngươi."
Lâm Bắc Thần thề thốt.
Nhạc Hồng Hương cười nói: "Ta tin tưởng Lâm học trưởng."
“Đúng rồi, học trưởng, bây giờ sức khỏe của ngươi thế nào rồi?” Nàng chủ động chuyển chủ đề.
Lâm Bắc Thần khẽ nhúc nhích cơ thể nói: "Có chút yếu ớt, nhưng mà không sao cả..."
Nói xong liền thúc động tất cả Huyền khí ít ỏi còn lại trong cơ thể, cưỡng hành thi triển ra thuật Thuỷ Hoàn, ném cho mình một cái.
Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng biến mất.
Cơn đau đớn ở khắp nơi trên cơ thể cũng nhanh chóng thuyên giảm.
Ngay cả Huyền khí trong cơ thể hắn cũng dâng trào và khôi phục nhanh chóng.
Hắn cởi áo choàng của mình ra, chỉ thấy một vài dải băng vải màu trắng quấn quanh ngực, trông không giống như băng gạc trị thương. Khi nhìn kỹ lại thì có hơi giống như một mảnh vải được xé ra từ nội y của nữ nhân.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhạc Hồng Hương ngay lập tức mặt mày đỏ ửng cả lên.
Lâm Bắc Thần biết rõ trong lòng liền tháo băng vải ra, liền thấy trên ngực có một vết sẹo đỏ mờ nhạt, vết thương gần như đã lành hẳn.
Ngoài ra còn có một lớp kim sang dược bôi xung quanh vết thương.
Lâm Bắc Thần lập tức hiểu ra rằng chính Nhạc Hồng Hương đã bôi tất cả kim sang dược này lên vết thương trước ngực của mình, vì vậy vết thương mới hồi phục rất tốt- nàng thậm chí còn không chia ra dù chỉ một chút kim sang dược để chữa trị cho khuôn mặt của mình, nếu không thì hai đường ‘rết đỏ đen’ ở trên mặt trái cũng sẽ không hung tợn đến như vậy.
Lâm Bắc Thần không nói gì mà liên tục đưa tay thi triển thuật Thuỷ Hoàn, lại ném cho mình mấy cái.
Cơ thể nhanh chóng hồi phục. "Tiểu Cơ."
Hắn gọi trong đầu.
"Ta đây, chủ nhân."
Giọng nữ êm tai của trợ lý giọng nói thông minh vang lên.
"Điện thoại còn lại bao nhiêu pin?"
"Chủ nhân, còn lại 5%."
"Sạc pin."
"Sạc pin hoàn tất."
"Vận hành APP Thuật ngưng tụ Huyền khí cao cấp ở tốc độ tối đa để giúp ta khôi phục Huyền khí. Tất cả các ứng dụng khác đều dừng lại."
"Được rồi, chủ nhân."
Sau khi sắp xếp xong, Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm.
Cùng với việc vận hành APP Thuật ngưng tụ Huyền khí cao cấp, Lâm Bắc Thần cảm thấy trạng thái của mình càng ngày càng tốt hơn.
Hắn lại liên tục ném vài cái Thuỷ Hoàn cho Nhạc Hồng Hương.
"A, ta không sao... ta khỏe rồi, ta ..." Nhạc Hồng Hương cắn chặt môi, nửa khuôn mặt bên phải đỏ bừng, thở gấp luôn miệng nói.
Sau khi được Lâm Bắc Thần cho vài ngụm, mức độ thoải mái của cơ thể quả thực là không thể diễn tả bằng lời, có cảm giác ngây ngất muốn chết đi được.
Trạng thái cơ thể và trạng thái Huyền khí cũng đã khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh. Chính vào lúc này, từ phía xa có tiếng bước chân truyền đến.
"Thật là kỳ quái, bên kia sông cũng không có..."
"Tìm kiếm lại bên này xem."
"Này, người ở đây, ta nhìn thấy rồi, ha ha, nhanh qua đây, vây lại, đừng để tiểu nương này chạy trốn..."
Lại là đám người đã truy sát và tìm kiếm trước đó, sau khi tìm kiếm bên kia sông không có kết quả, đi vòng lại, trong đó có một người tinh mắt bất chợt nhìn thấy Lâm Bắc Thần đang dựa vào vách đá và Nhạc Hồng Hương đứng ở một bên, ngay lập tức vui mừng khôn xiết.
Đây quả thực là niềm vui từ trên trời rơi xuống!
Mười mấy người điên cuồng lao tới.
Dẫn đầu lại là một người quen thuộc.
Chu Thành.
"Ha ha ha, tiểu tiện nhân, xem ngươi còn có thể trốn đi đâu được nữa?"
Chu Thành lao tới với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt lại nhìn thấy Lâm Bắc Thần đã tỉnh, nhất thời vui mừng khôn xiết, nói: "Ha ha, tiểu tạp chủng nhà ngươi cũng sống lại rồi, tốt quá rồi, mối thù ngày hôm đó, lão tử còn chưa báo... nhanh, bao vây cho ta, đừng để bọn chúng chạy thoát."
Các mạo hiểm giả khác ở xung quanh đột nhiên tản ra thành hình cánh quạt, sau đó vây lấy Lâm Bắc Thần và Nhạc Hồng Hương ở giữa.
Nhạc Hồng Hương lúc đầu còn hơi kinh hoàng.
Nhưng lúc này, nàng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì nàng nhìn thấy trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần lộ ra một tia giễu cợt sắc bén.
Sức lực của Lâm học trưởng đã khôi phục rồi, vì vậy những người này đương nhiên không đáng lo ngại.
Còn đám người Chu Thành lại cho rằng đại cục đã nắm chắc trong lòng bàn tay, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong đó có một gã đầu trọc với ánh mắt dâm tà nhìn Nhạc Hồng Hương một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: "Đáng tiếc, một mỹ nhân yêu kiều lại bị huỷ dung, biến thành một quái vật xấu xí, nhưng mà tới lúc đó, chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt bên phải là được rồi. Ha ha, gà con ở trong học viện, cơ thể nhỏ nhắn này thật non nớt, lát nữa nhất định sẽ... "
Xoẹt!
Yến vĩ tiểu tiễn loé lên.
Phốc phốc!
"A, đầu gối của ta..."
Đầu gối trái và phải của gã đầu trọc đều bị một tiểu tiễn đâm qua, ngay lập tức gào thét thảm thiết rồi quỳ xuống đất.
Lâm Bắc Thần từ từ đứng dậy.
"Nhạc sư muội, ngươi muốn hắn chết như thế nào đây?"
Lâm Bắc Thần nói.
Nguyệt Hồng Hương bị người ta chọc vào vết thương lòng, trong lòng âm ỉ đau nhói, trong mắt hiện lên sát khí.
Nàng xách kiếm đi về phía gã đầu trọc.
Mấy mạo hiểm giả khác vẫn muốn ngăn cản, kết quả là bị Lâm Bắc Thần cho mỗi người một mũi tên, bắn ngã xuống đất.
"Không, đừng mà......"
Gã đầu trọc với vẻ mặt kinh hoàng van xin.
Nhạc Hồng Hương cầm kiếm tiến tới trước, hơi do dự, một kiếm đâm thẳng vào tim, đâm chết gã đầu trọc.
Đám người Chu Thành ở bên cạnh đều vô cùng sửng sốt.
"Mọi người cẩn thận, tên tiểu tạp chủng này đã khôi phục được chút sức lực rồi ..." một mạo hiểm giả lớn tiếng nói.