Ánh sao lạnh lùng chiếu xuống vùng đất hoang vu.
Nhạc Hồng Hương đứng đối diện với Lâm Bắc Thần.
Bộ đồng phục kiếm sĩ trên người đã rách nát, gần như không thể nào che được cơ thể, lộ ra nội y bên dưới, nhưng cũng đã biến đổi màu sắc, trong màn đêm trông thấy đã là một màu đen tuyền, cũng không biết là vết máu hay là bùn đất...
Đương nhiên, đây không phải là lý do khiến Lâm Bắc Thần kinh ngạc.
Mà bởi vì hắn đã nhìn thấy trên mặt trái của Nhạc Hồng Hương, có hai vết thương rất lớn đan chéo nhau thành hình chữ thập, gần như chiếm hết nửa khuôn mặt, vết thương lộ da thịt ra ngoài, biến thành màu đỏ đen, uốn lượn ngoằn ngoèo, giống như hai con rết độc gớm ghiếc bò lên má trái vậy.
Nàng đã bị huỷ dung rồi.
Khuôn mặt trắng nõn vốn dĩ thanh tú và tràn đầy tri thức bỗng chốc trở nên gớm ghiếc đáng sợ.
Cú sốc cực lớn khiến vẻ mặt của Lâm Bắc Thần hoàn toàn cứng đờ ra trong giây lát, hắn mất đi khả năng ngôn ngữ và đầu óc trở nên trống rỗng.
Nhạc Hồng Hương nhận thấy được ánh mắt của Lâm Bắc Thần, một tia u sầu thoáng qua trong đáy mắt, nàng cố nặn ra một nụ cười, nói: "Trong trận chiến trước đó, ta đã bị thương, vết thương đến giờ còn chưa kịp xử lý, đã như vậy rồi...không nói cái này nữa, Lâm học trưởng, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào rồi, để ta cõng ngươi rời đi."
Khi nàng gượng cười, vết thương vặn vẹo, nửa khuôn mặt càng khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ hơn.
Lâm Bắc Thần đã tỉnh táo trở lại.
Một cảm giác buồn bã và đau lòng trước giờ chưa từng có, khiến trái tim hắn giống như bị một lòng bàn tay hung hãn bóp chặt.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng có một suy đoán rất không hay.
Vết thương trên mặt Nhạc Hồng Hương đã lành được một nửa và hợp thành sẹo, điều này cho thấy ít nhất đã ba ngày trôi qua kể từ đêm hỗn loạn.
Trong ba ngày này, nếu như mỹ nhân cổ điển luôn liều mạng mang theo mình chạy trốn, vậy thì Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, Bạch Khâm Vân và Hàn Bất Phụ đã đi đâu rồi chứ?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau đó?"
Lâm Bắc Thần gấp gáp hỏi.
Nhạc Hồng Hương do dự một lúc rồi nói: "Trong số kẻ thù địch tập kích, có một số cao thủ ẩn nấp. Chủ nhiệm Phan mất tích, chủ nhiệm Sở trọng thương, yểm trợ để ta cõng ngươi trốn đi. Hàn học trưởng và Bạch sư muội cũng bị tách ra trong cơn hỗn loạn...... "
Lâm Bắc Thần đầu óc quay cuồng.
Trí nhớ càng ngày càng rõ ràng.
Mình bị cô nương tên Tiểu Linh kia dùng kiếm đâm một nhát vào ngực. Nàng ta chính là nhắm vào mình.
Chẳng trách qua mấy lần tiếp xúc, tiểu cô nương dường như đều biểu hiện rằng nàng rất có thiện cảm với mình.
Đâu có phải là vì đẹp trai gì đâu chứ.
Rõ ràng là nàng đã không ngừng đặt nền móng ngay từ khi bắt đầu, để vào thời khắc then chốt cuối cùng, tiếp cận Lâm Bắc Thần và tung ra một đòn chí mạng.
Tất cả đều là âm mưu.
"Đã qua bao lâu rồi?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Nhạc Hồng Hương nói: "Hai ngày ba đêm."
Lâm Bắc Thần theo bản năng dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm.
Gần giống như suy đoán của hắn.
"Người truy sát chúng ta vừa rồi là ai vậy?”
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Nhạc Hồng Hương nói: "Là đám người Chu Thành, hình như là một tổ chức giống như Liên minh mạo hiểm giả ở Bắc Hoang sơn."
"Hai ngày ba đêm này, ngươi luôn cõng ta chạy trốn sao?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Nhạc Hồng Hương gật đầu.
Trong lòng Lâm Bắc Thần nhất thời cảm thấy biết ơn vô hạn.
Bây giờ hắn đã hiểu vừa rồi khi ở trong hang động tại sao Nhạc Hồng Hương lại khóc khi nghe thấy mình lên tiếng.
Nàng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười bốn tuổi mà thôi, đột nhiên gặp phải biến cố lớn, sư phụ ly tán, bạn học mất tích, nửa khuôn mặt cũng bị huỷ hoại, lại phải mang theo thứ phiền toái đang hôn mê bất tỉnh như mình, trốn đông trốn tây, hốt hoảng lo sợ, có thể tưởng tượng được trong lòng nàng phải chịu áp lực và giày vò lớn đến thế nào chứ?
Thành thật mà nói, trong hoàn cảnh nguy cấp và đáng sợ như vậy, nàng vẫn luôn bảo vệ Lâm Bắc Thần, không vứt bỏ hắn để tự mình trốn thoát, đối với Lâm Bắc Thần mà nói, đây chắc chắn đã là ân cứu mạng rồi.
"Cảm ơn ngươi."
Lâm Bắc Thần xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhạc Hồng Hương hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Bắc Thần, lắc đầu nói: "Nếu như là ta bị thương, ta tin rằng Lâm học trưởng cũng sẽ không bỏ mặc ta."
Lâm Bắc Thần im lặng.
Nhạc Hồng Hương lại vội vàng nói: "Lâm học trưởng, đây không phải chỗ để nói chuyện. Trước tiên chúng ta hãy di chuyển, tìm một nơi yên tĩnh. Trước tiên trị thương cho ngươi. Sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách rời khỏi Bắc Hoang sơn, trở về Vân Mộng thành, về đến thành thì sẽ được an toàn.”
Lâm Bắc Thần lắc đầu.
"Ngươi quên rằng, ta chính là một đại nhũ mẫu sao?"
Lâm Bắc Thần nở một nụ cười với cô nương này, sau đó khẽ nhấc tay phải lên. Một vòng sáng màu xanh bay ra, bao phủ lấy cơ thể Nhạc Hồng Hương.
"A......"
Nhạc Hồng Hương khẽ rên rỉ một tiếng, nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn ửng hồng lên.
Một cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có ngay lập tức bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
Sự mệt mỏi đến tột độ khi phải cõng Lâm Bắc Thần liều mạng chạy trốn trong những ngày qua cũng như nỗi đau do hàng chục vết thương trên cơ thể mang đến, đột nhiên biến mất.
Ngay cả Huyền khí trong cơ thể cũng đã khôi phục rất nhiều.
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần luôn quan sát trên khuôn mặt của Nhạc Hồng Hương.
Sau khi thi triển thuật Thuỷ Hoàn, khí tức trên cơ thể Nhạc Hồng Hương tăng vọt, nhưng hai vết sẹo trên mặt chỉ có một vài cử động rất nhỏ. Một số vảy máu nhanh chóng bong ra, nhưng chúng không lành lại và biến mất. Mà thay vào đó, càng ngày càng gớm ghiếc hơn, đã hoàn toàn dung hợp với nửa bên trái của khuôn mặt.
Trái tim của Lâm Bắc Thần chùng xuống.
Hắn biết rằng đây là vì vết thương gần như đã lành trước đó, cho dù thuật Thuỷ Hoàn có thần kỳ cũng không thể cứu vãn được.
Nhạc Hồng Hương đưa tay sờ vào má trái của mình, hơi trầm mặc, nói: "Không sao cả, mấy ngày nay ta cũng đã quen rồi..."