Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2057: Ngân Linh thần lực




Cuối cùng...

Oành.

Thân ảnh Lâm Bắc Thần nặng nề đập vào bên trên Bạch Phát kiếm sơn. Trường kiếm hình côn màu bạc được hắn nắm trong tay.

Huy kiếm.

Trảm kích.

Kiếm khí hoành không.

Ngọn núi khổng lồ dưới loại sức mạnh đó giống như đậu hũ bị búa đập, dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng hạ xuống, vỡ vụn, khuếch tán...

Đại địa chấn động kịch liệt.

Đám người bên trong thanh đồng mã xa chỉ cảm thấy chấn kinh. Khí lãng kinh khủng phóng lên tận trời, ném bay thanh đồng mã xa.

Một trận trời đất quay cuồng.

Cũng không biết qua bao lâu, tuấn mã kim loại cố gắng ổn định thân hình mà phát ra tiếng ngựa hí, thanh đồng mã xa rốt cuộc cũng ổn định lại.

Mọi người đầu váng mắt hoa không để ý đến nôn mửa, tất cả đều ghé vào lan can nhìn xuống dưới.

Sau khi nhìn xong, tất cả đều ngây người.

Bạch Phát kiếm sơn to lớn đã biến mất khỏi mặt đất.

Thay vào đó là một bồn địa to lớn ít nhất ba trăm dặm.

Tất cả mọi thứ bên trong bồn địa đều tử vong.

Nhất là những thứ rơi xuống điểm trung tâm nhất đều bị chấn thành bột phấn, hóa thành sa mạc kéo dài mấy ngàn mét.

Bạch Phát kiếm sơn biến mất.

Bạch Phát Phi Giáp tộc biến mất.

Thần linh Liệt Dương thần tộc chiếm cứ bên trong cũng đã biến mất.

“Kết... kết thúc rồi à?”

“Cái này... hình như là Bạch Phát Phi Giáp tộc cũng đã xong rồi.”

“Thần ma bên dưới chết hết rồi sao?”

“Chết, chết hết rồi.”

“Đây rốt cuộc là sức mạnh gì vậy? Hắn là bùn nghịch đồ của ta sao?”

Đám người bên trên thanh đồng mã xa vô thức lẩm bẩm.

Bọn họ bị chấn kinh.

Bị hù dọa.

Bọn họ nhìn thấy cái gì?

Một kích vừa rồi chỉ sợ đã bộc phát sức mạnh mạnh nhất của Đông Đạo Chân Châu từ trước đến nay.

Lúc này, thân ảnh Lâm Bắc Thần chậm rãi trôi nổi lên. Thần lực trong cơ thể hắn bị tiêu hao hai phần ba.

Đại Hoang Tinh Vẫn đích thật là thần chiến kỹ cấp hủy diệt.

Dưới một kích đó, Bạch Phát Phi Giáp tộc đã biến mất khỏi thế gian. Bạch Phát Phi Giáp tộc bị diệt tộc, dư nghiệt Liệt Dương thần tộc cũng bị đoàn diệt, chỉ có một số ít nhìn sớm thời cơ nên đã chạy thoát.

Phóng lên thanh đồng mã xa, Lâm Bắc Thần nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, liền cười nhạt một tiếng.

“Thật ngại quá, bị ta trang bức thành công rồi, ha ha ha.”

Trốn trốn trốn trốn.

Phan Tường dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay điên cuồng đào mệnh. Liệt Dương thần tộc xong rồi.

Hắn là cao vị thần Liệt Dương thần tộc duy nhất trốn ra khỏi Bạch Phát kiếm sơn. Đó không phải vì thực lực của hắn cao bao nhiêu, bí pháp mạnh bao nhiêu mà bởi vì hắn trời sinh sợ chết. Cho nên, hắn đã bố trí xong truyền tống trận pháp phiên bản cường giả trong tẩm cung của mình.

Khi hủy diệt giáng xuống, lựa chọn của hắn không phải tò mò lao ra nhìn một chút, cũng không phải nhấc quần lên chiến đấu với kẻ địch mà là chạy trốn trước tiên.

Cũng may, nhờ có quyết định anh minh đó, mới giúp cho hắn trở thành người sống sót duy nhất ở Bạch Phát kiếm sơn.

Trong đầu Phan Tường không ngừng chớp động hình ảnh Bạch Phát kiếm sơn rơi vào kinh khủng.

Đây là một hình ảnh bức đến cỡ nào.

Thần từ trên trời giáng xuống trực tiếp hủy diệt tất cả mọi thứ trong núi.

Cao vị thần tu vi cao hơn hắn trong nháy mắt bốc hơi thành tro bụi.

Thật đáng sợ.

Quá kinh khủng.

Người có được loại sức mạnh đó là ai?

Trước khi xuất thủ, hắn tự xưng là Lâm Bắc Thần.

Kiếm Tiên Lâm Bắc Thần Bắc Hải. Phan Tường cũng đã từng nghe qua cái tên này.

Nghe nói hắn là nghiệt chướng chuyên hủy diệt Thần Vương, bây giờ là một trong những lãnh tụ trận doanh liên minh, một trong những ác đồ được treo thưởng cực lớn, nghe nói hắn còn nắm giữ thần vị duy nhất sinh ra tự nhiên ở thiên địa này

Đối với người này, Phan Tường có hiểu biết nhất định trước đó. Nhưng hắn hoàn toàn không để trong lòng.

Theo thiên khai địa liệt, đại thời đại đến, thần ma giáng lâm thế gian, loại nhân vật có danh khí ở hạ giới cũng chỉ là con kiến mạnh nhất trong bầy kiến hôi mà thôi, nói cho cùng cũng là sâu kiến, chỉ có thể mặc cho thần ma xâm lược.

Ai nghĩ đến, sâu kiến mạnh nhất đó lại là cự kiến tiền sử.

Một kích đó phải là sức mạnh cấp Chủ thần.

“Đến Đại Hoang thần điện, thuật lại chuyện phát sinh nơi này cho Thần Vương nghe.”

Hắn thần hồn nát thần tính điên cuồng chạy trốn.

...

...

Ầm ầm.

Tốc độ thanh đồng mã xa cực nhanh, bánh xe nghiền ép thương khung.

Thanh đồng mã xa đang quay về tân Văn Hương thành.

Mọi người trên xe vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ rúng động.

Thế giới quan của bọn họ bị lật đổ.

Lý giải của bọn họ đối với sức mạnh cũng bị xé rách.

“Không hổ danh là học trò cưng của ta.”

Đinh Tam Thạch hồi lâu mới phát ra câu tán thưởng: “Không hổ danh là đệ tử ta yêu thương nhất, không làm mất mặt ta. Lúc trước ngươi thi triển là chiến kỹ thần đạo sao?”

Lâm Bắc Thần vừa hưởng thụ Hồ Mị Nhi xoa vai vừa cười nói: “Đương nhiên rồi, cái này gọi là trò giỏi hơn thầy. Sư phụ, có phải người cảm khái thời đại của người đã qua hay không?”

Da mặt Đinh Tam Thạch run rẩy, không để ý đến Lâm Bắc Thần đang đắc ý: “Tuy nhiên, muốn thôi động thần chiến kỹ cần tu vi thần lực? Chẳng lẽ ngươi đã nắm giữ được thần lực chân chính?”

“Ha ha, đồ nhi bất tài, nắm giữ được chân thần chi lực.”

Lâm Bắc Thần cười ha hả, nuốt quả nho đỏ tươi Hồ Mị Nhi đã lột sẵn đưa tới.

“Thật sao?”

“Ngươi nắm giữ như thế nào?”

“Những người khác có thể học không?”

“Có thể đại khái không?”

Đám người Đinh Tam Thạch, Hoa Phi Hoa và Nhan Như Ngọc lập tức mở to mắt, trong lòng cuồng hỉ.