“Đồ nhi, ngươi tỉnh táo lại đi.”
Đinh Tam Thạch tận tình khuyên bảo: “Ta biết ngươi muốn đại triển hùng phong trước mặt mỹ nhân. Lúc vi sư còn trẻ, ta cũng huyết khí phương cương giống như ngươi, nhưng trong lòng ngươi phải cứng rắn một chút. Bên dưới không chỉ có một thần mà là một tổ thần. Ngươi đừng chọc vào tổ ong vò vẽ.”
Nhan Như Ngọc cũng biết phân nặng nhẹ, vội vàng thuyết phục: “Thần ca nhi, đừng nên vọng động. Tâm ý của ngươi, ta... Văn Hương kiếm phủ chúng ta đều biết.”
“Đúng vậy, anh ruột, trang bức cũng phải tìm thời điểm.”
Tiêu Bính Cam vừa gặm đùi gà vừa nhỏ giọng nói: “Trang bức có ba yếu tố, thời gian địa điểm và nhân vật. Tất cả đều phải có giảng cứu, muốn trang thì phải nắm chắc bức, tuyệt đối không nên trang bức không thành mà còn bị thảo.”
Chít chít chít.
Quang Tương thét lên chói tai. Nó suy nghĩ một chút, sau đó viết chữ lên bảng: ‘Giang hồ hiểm ác, không được thì rút lui.”
Lâm Bắc Thần im lặng.
Tại sao trong thời gian ngắn như vậy, đám người kia lại biết nói nhiều đến như thế?
Hồ Mị Nhi cũng nói: “Thần ca ca, chúng ta biết ngươi dũng, nhưng làm đại sự cần phải bày mưu trước rồi mới hành động.”
Lâm Bắc Thần không khỏi im lặng.
Không nghĩ đến Lâm mỗ lại không được người ta tin tưởng đến như vậy.
Trong lúc hắn đang định nói cái gì đó, bên trong Bạch Phát kiếm sơn bên dưới đã có mấy cột sóng thần lực cường hoành vô song phóng lên tận trời, đại diện cho việc có thần linh kinh khủng thức tỉnh phóng ra khí tức.
Chỉ một thoáng, khí lưu giữa thiên địa giống như kinh đào hãi lãng. Uy áp kinh khủng khó mà dùng lời nói để diễn tả đã trải rộng thiên địa.
Người bên trong thanh đồng mã xa chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, mình giống như loài sâu kiến bị cự long thần thánh thức tỉnh đè xuống, tiếp theo đó sẽ bị khí cơ đáng sợ nghiền chết.
Sự chênh lệch về cảnh giới tuyệt không phải dũng khí hay ý chí là có thể bù đắp. Sắc mặt đám người Hoa Phi Hoa, Nhan Như Ngọc lập tức trắng bệch.
Toàn thân Quang Tương run rẩy.
“Đám chuột nhắt nơi nào dám mạo phạm thần sơn ta?”
“Muốn chết thật sao?”
“Người đâu, bao vây bọn chúng lại, không hàng thì giết.”
Từng âm thanh phách lối bá khí truyền ra từ bên trong Bạch Phát kiếm sơn.
Mỗi một âm thanh, mỗi một chữ đều mang theo uy thế lớn lao, giống như cự trống gõ vang giữa thiên địa.
Nếu không phải thanh đồng mã xa có kết giới bảo vệ, chỉ sợ trong chớp nhoáng này, phàm nhân trên xe ngựa đã bị đánh thành bột mịn.
Từng tầng gợn sóng lấy thanh đồng mã xa làm trung tâm nhộn nhạo lên, kiệt lực đối kháng uy áp kinh khủng đó.
Lưu quang màu vàng phá không.
Từng bóng dáng thần linh của Liệt Dương thần tộc phóng lên tận trời.
Hình ảnh nhiều như cá diếc sang sông, che khuất bầu trời khiến người ta phải ngạt thở.
“Xong rồi, xong rồi...”
Hai đầu gối Vương Trung mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Lúc này chính là thời khắc Lâm Bắc Thần chờ đợi đã lâu, rốt cuộc cũng đã đến.
“Lâm Bắc Thần của Triều Huy đại thành đặc biệt đến đây để diệt Liệt Dương.”
Lâm Bắc Thần lên tiếng, âm thanh khuấy động, trong nháy mắt làm tan rã uy áp kinh khủng.
Trang bức đã đến giờ.
Tâm niệm hắn khẽ động, vận chuyển Thức Thần Hỏa Cảnh, cả người xuất hiện trên không thanh đồng mã xa.
Khí tức khổng lồ từ trong cơ thể hắn phát tán ra ngoài.
Khí lưu mắt trần có thể thấy được lấy hắn làm trung tâm, điên cuồng khuếch tán bốn phía như sóng cụ.
Một cánh chim hỏa diễm cao trăm trượng mở ra sau lưng của hắn. Giống như thần lâm.
Cánh chim chấn động.
Thân ảnh Lâm Bắc Thần biến mất ngay tại chỗ.
Trong ba hô hấp, hắn biến mất không thấy.
“Mẹ kiếp, cái tên nghịch đồ này, ngươi bỏ chúng ta bỏ chạy một mình sao?”
Đinh Tam Thạch nhịn không được oán thầm.
Lời còn chưa dứt.
Vù.
Một trường kiếm hình côn màu bạc từ trên thiên khung không biết cao bao nhiêu kích xạ xuống, đâm rách không khí, ma sát ra ánh lửa.
Hỏa diễm cuồng vũ, cuối cùng ngưng kết thành huyễn ảnh cự kiếm dài mấy trăm mét. Oành một tiếng, cự kiếm trảm xuống trận pháp thần lực bảo hộ trên không Bạch Phát kiếm sơn.
Ầm ầm.
Đại địa chấn chiến.
Trận pháp bảo vệ bên trên Bạch Phát kiếm sơn trong nháy mắt vỡ vụn.
Thần linh Liệt Dương thần tộc vốn đang bay vụt bị đánh chết không biết bao nhiêu. Trong không khí tràn ngập huyết vụ màu vàng.
Hình tượng này duy mỹ mà trí mạng.
Sóng chấn động to lớn khiến mảnh thiên địa vốn đang tràn ngập uy áp cao vị thần Liệt Dương tan thành mây khói. Tiếng nổ khiến cho nhiều người rơi vào trạng thái mất thính giác, lỗ tai ong ong lên.
Cũng trong thời khắc này, một ngôi sao băng hỏa diễm thiên ngoại phá không mà đến, mang theo sức mạnh hủy diệt đánh xuống Bạch Phát kiếm sơn.
Là Lâm Bắc Thần.
Thần hỏa thiêu đốt toàn thân, hắn giống như Chủ thần diệt thế.
Tư thế hạ xuống mang đến uy áp kinh khủng, khiến cho Bạch Phát kiếm sơn to lớn ầm ầm chìm xuống. Vỏ quả đất không ngừng bị áp bách, trong nháy mắt đã chìm xuống mấy trăm mét...
“Các hạ là thần thánh phương nào, xin dừng tay.”
“Có chuyện gì thì từ từ nói.”
“Mau dừng tay.”
“Liệt Dương thần tộc ta đắc tội các hạ khi nào...”
Lúc này, đám cao vị thần Liệt Dương thần tộc vốn cao cao tại thượng thất kinh kêu to. Một đám giống như con vịt cao ngạo bị âm thanh của sấm sét dọa sợ.
Nhưng sao băng hỏa diễm vẫn đang hạ xuống.
Khí cơ đáng sợ gắt gao định trụ Bạch Phát kiếm sơn. Những công trình kiến trúc bên trong sơn môn nhanh chóng sụp đổ, vô số Bạch Phát Phi Giáp tộc còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị cách không nghiền ép thành bọt máu.
Một số hạ vị thần Liệt Dương thần tộc vừa mới từ trong tòng điện lao ra, còn chưa kịp nói một câu đã bị địa chấn chấn chết ngay tại chỗ.
Mà cái này chỉ là khí cơ trấn sát mà thôi.