Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2028: Năng lượng chiến y




Lão phụ nhân tóc bạc nói: “Lão thân phải cảm tạ ngươi mấy ngày qua đã chiếu cố con trai ta, đồng thời cũng nhờ có ngươi nên nó mới bỏ thi đấu, giảm bớt một phần nguy hiểm.”

“Điều này có là gì đâu? Ta và Bàn Hổ là huynh đệ. Huynh đệ tốt thì phải nói đến nghĩa khí.” Lâm Bắc Thần khoát tay không để ý.

Hắn nghĩa bạc vân thiên nói.

Sau đó, hắn lại hiếu kỳ hỏi thăm: “Đúng rồi, trước đó ta tặng thần vị cho Bàn Hổ, hắn nói bà không cho hắn thành thần, không phải là vì người thiên ngoại dung hợp thần vị thì sẽ gặp nguy hiểm chứ?”

“Cũng không phải.”

“Hay đại nương cảm thấy thần vị ở đây không xứng với huynh đệ Bàn Hổ?” “Cũng không phải.”

“Thế thì...”

“Thể chất Kiếm Tiếu đặc biệt, dung hợp thần vị chỉ vô ích đối với nó, ngược lại còn lãng phí tài nguyên của ngươi.”

“Thế đại nương bà có cần hay không?”

“Lão thân cũng không cần.”

“Ta biết rồi.” Lâm Bắc Thần gật đầu.

Quách Quân ở bên cạnh nhịn không được liền hỏi: “Tại sao ngươi không hỏi ta?” “A, ngươi nhất định không cần rồi.”

Lâm Bắc Thần nói.

“Không, ta cần.”

Quách Quân nói.

“Thật sao? Tốt.”

Lâm Bắc Thần thản nhiên nói. “Tốt?”

Quách Quân hỏi: “Vậy ngươi đưa cho ta một cái.” “Không có.”

Lâm Bắc Thần giang hai tay.

“Ngươi...”

Quách Quân cả giận nói: “Ta biết ngươi còn.” “Nhưng thật không có mà.”

“Có.” Quách Quân nghiến răng nói: “Ta biết tiểu tử ngươi đang suy nghĩ chuyện gì. Nói thật cho ngươi biết, lão phu không thiếu tiền.”

Lâm Bắc Thần cười nói: “Sao không nói từ sớm. Ta đúng là còn một cái cuối cùng.” Chiến thần Quách Quân: “...”

Lâm Bắc Thần lại nói: “Tuy nhiên, ngươi trả lời ta một vấn đề trước, thần vị có tác dụng gì đối với ngươi? Hoặc nói một cách chính xác, thần vị có tác dụng gì đối với sinh linh thiên ngoại?”

Chiến thần Quách Quân nhìn thoáng qua lão phụ nhân.

Mẹ Bàn Hổ nói: “Để lão nương nói vậy.”

Bà chậm rãi đứng lên, chống quải trượng đi vài bước, ánh mắt vượt qua tường vây tiểu viện thấp bé, từ đằng xa có thể nhìn thấy những căn nhà đang bị ngọn lửa thiêu đốt, mơ hồ có thể nghe được tiếng thút thít cầu xin tha thứ của kẻ yếu.

“Người thu hoạch thần vị, trong quá trình rời khỏi trạm gác đến thiên ngoại có thể có được tỷ lệ chín thành sinh tồn. Đến thiên ngoại mà vẫn còn sống sót, có thể chậm rãi thích ứng lực triều tịch thiên địa thiên ngoại, có thể tu luyện và tăng lên.”

“Thần vị là chìa khóa, cũng là giấy thông hành.” “Lão thân nói như vậy, miện hạ hiểu chứ?”

Lão phụ nhân chậm rãi quay lại nhìn Lâm Bắc Thần. “Thì ra là thế.”

Trong đầu Lâm Bắc Thần hiện lên một luồng linh quang.

Hắn đột nhiên hiểu ra điều gì.

Trước đó, Kiếm Tuyết Vô Danh đã nói qua, thần vị không phải do tự nhiên tạo ra.

Mà là được phát hiện bên trong Đại Hoang thần thành.

Chẳng lẽ...

“Cho nên, thần vị thật ra chính là vật còn sót lại của tiên dân Hồng Hoang lúc trước?” Lâm Bắc Thần bị chính suy đoán của mình làm cho tim đập rộn lên.

Hắn không biết dùng từ “vật” để hình dung thần vị có thỏa đáng hay không.

Lão phụ nhân tóc bạc gật đầu nói: “Thần vị là một loại năng lượng được phong tồn.” Một loại năng lượng?

Lâm Bắc Thần nói: “Là năng lượng đến từ thế giới thiên ngoại?”

“Nói một cách chính xác là năng lượng đến từ thế giới Hồng Hoang. Ở Hồng Hoang thiên ngoại, loại năng lượng này rất phổ biến, ngay cả người bình thường cũng có thể tiếp xúc được, nhưng ở cái gọi là Thần giới này, nó lại là một loại năng lượng cấp cao.”

Lão phụ nhân tóc bạc nói đến đây, dừng một chút, sau đó nhìn Lâm Bắc Thần: “Ngươi có biết vì sao không?”

Trong lòng Lâm Bắc Thần có suy đoán. Nhưng không dám xác định trăm phần trăm.

Hắn lập tức nghiêm túc như học sinh tiểu học nghe lão sư giảng bài: “Mời đại nương giải nghi hoặc.”

Lão phụ nhân gật đầu.

Hôm nay, bà gọi con trai mời Lâm Bắc Thần đến, thật ra chính là muốn thả một số tin tức cho người thanh niên rất có khả năng rời khỏi Thần giới đến thiên ngoại này.

Cũng xem như kết một thiện duyên.

“Trước đó ta đã nói qua, Đại Hoang thần thành là một trạm gác, được các thế lực lớn Hồng Hoang xây dựng dùng để đối kháng ngoại địch, nhưng cuối cùng lại bị từ bỏ. Ngươi có thể đoán được vì sao nó lại bị từ bỏ hay không?”

“Bởi vì địch nhân năm đó quá mạnh, ngay cả thế giới Hồng Hoang cũng bị đánh nát. Về sau, căn cứ vào ghi chép lịch sử, mặc dù ngoại địch đã bị đánh bại khu trục, nhưng vẫn không cách nào tiêu diệt như cũ, chỉ có thể bị ngăn cách bởi mảnh vỡ hư không bên ngoài Hồng Hoang...”

“Những trạm gác được bố trí bên ngoài nhất bị từ bỏ toàn bộ, được xem là “neo điểm năng lượng” để làm thành vành đai cách ly.”

“Địch nhân Hồng Hoang có tính ô nhiễm rất cao, có thể ô nhiễm sinh linh. Cho nên, khi vành đai cách ly được tạo nên, tiên dân Hồng Hoang thủ hộ khu vực này để tránh bị ô nhiễm, trên người sẽ mang theo năng lượng chiến y đặc chế, đối kháng với lực ô nhiễm. Năng lượng chiến y chính là thần vị mà các ngươi hay gọi.”

“Ngoại trừ đối kháng với ô nhiễm, bọn chúng còn là chìa khóa, giấy thông hành từ vành đai cách ly tiến vào thế giới mẹ Hồng Hoang.”

“Nói trắng ra, bọn chúng là một loại công cụ, giống như giáp trụ, vũ khí, có thể mặc và tan mất.”

“Bên trong mỗi trạm gác đều trang bị rất nhiều thần vị. Đây chính là vật tư chiến lược thường quy.”

“Về sau, không biết là nguyên nhân gì, địch nhân bắt đầu như thủy triều rút xuống, chậm rãi thối lui. Trạm gác bị từ bỏ, vành đai cách ly bị phong cấm vĩnh viễn. Vật tư chiến lược được bảo tồn trong kho quân dụng của trạm gác cũng bị lãng quên luôn.”

“Năng lượng chiến y còn sót lại năm đó được một số hậu duệ tiên dân nằm ngoài vành đai cách ly may mắn còn sống sót tìm được. Lịch sử nơi này đã đứt đoạn, hậu duệ cũng quên mất nguồn gốc của mình, cũng quên đi tổ tiên của mình, cũng không biết đoạn lịch sử đó. Bọn họ vì cơ duyên xảo hợp mà có được năng lượng chiến y. Sau khi luyện hóa, bọn họ thu được sức mạnh nghiền ép to lớn.”

“Những hậu duệ tiên dân may mắn đó đã trổ hết tài năng, trở thành tồn tại đứng trên đỉnh cao của sức mạnh, tự cho mình là thần linh.”

“Còn những vật tư chiến lược năng lượng chiến y thì được gọi là thần vị.”