"Rất mạnh."
Trong lòng Tiềm Long vẫn còn sợ hãi.
Mộc Lâm Sâm cũng thở hổn hển nói: "Thực lực của Phan Đa Tình lại tăng lên rồi, uy lực của một thương này có thể so với một chiêu toàn lực của Chiến Vương đỉnh phong đại viên mãn...trong mấy ngày nay, cảnh giới của hắn lại có đột phá lớn."
Mấy tên hoàn khố của Thần giới khác cũng đều với vẻ mặt chấn kinh, trong lòng sợ hãi.
"Haizz, thật sự là hàng so hàng chỉ muốn ném, người so với người chỉ muốn chết*."
(*ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.)
"Đúng vậy, chúng ta và hắn tuổi tác không chênh lệch lắm, Phan Đa Tình thi triển thí thần nhất thương, còn chúng ta lại đang ở nơi này mặt dày mày dạn ôm đùi."
"Ta bị kích thích rồi."
"Ta cũng thế."
Kết quả các hoàn khố đều với vẻ mặt xấu hổ.
Thạch Cảm Đương vỗ bàn, nói: "Nói cái gì vậy? Phan Đa Tình là cái thá gì, có gì mà hâm mộ? Các ngươi có thể nhận thức về bản thân rõ ràng hơn một chút được không? Tất cả mọi người đều là hoàn khố, tại sao phải có lòng cầu tiến? Thứ đồ chơi kia có thể ăn, có thể uống, có thể tán gái được sao? Ở lại bên cạnh lão đại ôm đùi, nó không ngon à? Ôm đến cuối cùng cái gì cần cũng đều có, đây mới là vương đạo của nhân sinh."
Lư Băng Ổn, Tiềm Long, Quan Nhược Phi cùng Mộc Lâm Sâm nghe vậy, nghẹn họng nhìn trân trối mà nhìn Thạch Cảm Đương.
Sau đó—
Ba ba ba ba~.
Bốn người đều đưa tay cho mình một bạt tai.
"Đúng vậy, lúc ôm đùi làm sao có thể phân tâm chứ?"
Bốn sa điêu không hẹn mà cùng nói.
Lâm Bắc Thần: "..."
Tại sao bằng hữu bên cạnh ta, tất cả đều giống như não tàn vậy?
Hắn ngồi yên chỗ, bắt đầu tiêu hoá một số tin tức mà Tiềm Long thu thập được.
Phân chia lực lượng của Thần giới, lần lượt là sáu đại cảnh giới sĩ, tướng, vương, hoàng, Ngụy Thần, Thần Linh, mỗi một cảnh giới lại phân thành bốn cấp độ tiền, trung, hậu, đỉnh phong đại viên mãn, trong đó bốn cấp độ của Thần Linh tương ứng lần lượt là Hạ Vị Thần, Trung Vị Thần, Cao vị thần, Chủ Thần.
Các đại Tân sinh thiên tài dưới tình huống chưa thành thần, có thể đạt tới Chiến Vương cao cấp, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.
Một số thần chiến sĩ quyến tộc, Thần Thuật Sư ẩn cư của thế hệ trước thọ nguyên vượt quá ngàn năm, có thể biết Chiến Hoàng hay là Thuật Hoàng, nhưng đã rất ít xuất thủ. Nhìn chung toàn bộ Thần giới, tu vi cấp hoàng đỉnh phong chân chính, đại khái cũng chỉ có các lão quái vật ẩn giấu ngàn năm thế gia kia của Thần giới mới có.
Chỉ là những quái vật này, quan hệ nhân quả quá lớn, đại đa số đều ở vào trong trạng thái bế quan và ngủ đông, trừ phi là chuyện dính líu đến sinh tử tồn vong của gia tộc, nếu không rất ít lộ diện.
Thần Linh ở trong thần giới là một loại tồn tại đặc biệt.
Sức chiến đấu của bọn họ chưa thấy được cao bao nhiêu, nhưng thân có Thần Vị, từ trên vị cách liền có thể cưỡng chế áp chế quyến tộc chưa thành thần sử dụng thực lực của quyến tộc khó mà phát huy.
Cho nên các thần dân quyến tộc chỉ có mượn nhờ sức mạnh của thần khí, mới có thể giết thần.
Nhưng có rất ít người thật sự dám làm như thế.
Bởi vì Thần Linh là dân quý tộc cao cấp của Thần giới.
Giết một thần, chẳng khác nào là khiêu chiến với toàn bộ hệ thống Thần chính thống. Trừ phi điên cuồng không sợ chết giống như Lâm Bắc Thần còn có chỗ dựa cấp Chủ Thần, bằng không cường giả quyến tộc bình thường, cho dù là thực lực đầy đủ, căn bản cũng không dám có suy nghĩ giết thần.
Về phần Ngụy Thần, lại là cường giả xen vào giữa cường giả Hoàng cấp và Thần Linh.
Ngụy Thần có thể dùng cảnh giới tu vi tự thân để đối kháng với uy áp của Thần Linh, không bị vị cách của Thần Linh nghiền ép, có thực lực còn mạnh hơn cả Thần Linh, nhưng lại không có Thần Vị.
Dựa theo lý giải của Lâm Bắc Thần, Ngụy Thần giống như những danh sư không phải giáo viên biên chế trong trường công lập, mặc dù tiền lương không thấp, năng lực dạy học cũng vượt xa rất nhiều giáo viên biên chế, nhưng địa vị từ đầu đến cuối đều không cao, một khi giáo viên biên chế và giáo viên không có biên chế xảy ra xung đột, người cuối cùng thua thiệt chắc chắn là giáo viên không có biên chế.
Trong Thần giới, Thần Vị căng thẳng.
Lợi ích sớm đã phân chia xong.
Muốn thành thần, đâu có dễ dàng như vậy.
Ngụy Thần ở trong toàn bộ Thần giới, cũng là sự tồn tại giống như lông phượng vảy lân vậy, cực kì thưa thớt.
Người may mắn giống như Lâm Bắc Thần, trực tiếp được Quắc Chủ Thần ban cho Thần Vị, ngàn vạn năm trở lại đây đều là ít càng thêm ít.
Thần giới, vốn chính là một thế giới giai cấp cố hóa siêu cấp nghiêm trọng, trực tự đẳng cấp nghiêm ngặt.
Chỉ có cha của chúng thần Đại Hoang Thần, là sự tồn tại siêu nhiên cấp độ siêu thoát với cảnh giới, siêu thoát với trật tự đẳng cấp.
Lâm Bắc Thần nắm chắc rất rõ ràng đối với cảnh giới của mình.
Chiến lực của hắn cực kỳ cao, cảnh giới lại chỉ có thể xem như trung đẳng.
Hắn chủ tu Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết, là thần công trấn tộc của Đại Hoang Thần Tộc, nhưng ngũ đại thần lực tu luyện ra được cũng không thuộc về phạm trù cảnh giới cao thấp.
Bởi vậy cảnh giới thần lực chân chính của Lâm Bắc Thần hiện tại, miễn cưỡng đạt đến Chiến Vương sơ cấp.
Dưới tình huống bật hack cùng đủ các loại át chủ bài đều xuất ra, hắn có thể chiến với Chiến Vương đỉnh phong.
Thương pháp mà Phan Đa Tình triển lộ ra vừa rồi, có thể sánh ngang với chiến lực đỉnh phong của Lâm Bắc Thần bật hack.
"Tiểu tử này, tuyệt đối là uống thuốc rồi." Lâm Bắc Thần oán thầm trong lòng.
Lúc này
Ong ong ong.
Một cánh cổng truyền tống màu đỏ sẫm mở ra trong viện. Vòng bán kết thuộc về Lâm Bắc Thần sắp mở ra rồi. Lâm Bắc Thần chậm rãi đứng lên.
"Nhất định phải cẩn thận."
Thanh Lôi nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Bắc Thần, với vẻ mặt dịu dàng nói: "Ta ở đây đợi ngươi trở về."
Lâm Bắc Thần cười khúc khích hát tiếp một câu: "Chờ ngươi trở về xem hoa đào kia nở à?"
Thanh Lôi trên đầu hiện ra một dấu chấm hỏi to lớn.
Ngũ đại hoàn khố: "? ? ?"
Sở Ngân: Chứng não tàn của tiểu tử này lại phát tác rồi...