Trên màn hình, xuất hiện trong tay của Hoắc Tà là một thanh Long Thương khổng lồ cổ xưa màu đen sẫm, thân thương đường kính hai mươi centimet, dài ước chừng mười mét, thể tích vượt ra khỏi phạm trù của trường thương bình thường.
"Kia là Mặc Long."
Tiềm Long hoảng sợ nói: "Không ngờ rằng, Tín Chủ Thần vậy mà lại đem thanh thần khí này, trực tiếp ban cho Hoắc Tà... Nghe đồn thanh Long Thương này, chính là Tín Chủ Thần lấy xương sống của một con chân long cấp bá chủ trong Ma Uyên tầng thứ mười hai tạo ra, trong đó phong ấn sức mạnh của Chân Long, ẩn chứa long phách, một thương trong tay, có thể giết Thần Linh."
Lâm Bắc Thần bĩu môi.
Quả nhiên là một tên liều cha thời đại.
"Hoắc Tà kia há chẳng phải là thắng chắc rồi sao?"
Quan Nhược Phi nói.
"Chưa hẳn, bởi vì Phan Đa Tình cũng có thần khí trong tay."
Mộc Lâm Sâm nói: "Nhìn thấy thanh trường thương màu vàng tối trong tay hắn không? Kia là Liệt Dương Lưu Kim Thương, là một trong tứ đại thần khí của Liệt Dương Thần tộc, xem ra sau khi Phan Đa Tình chiến bại, Liệt Dương thần tộc cũng không từ bỏ hắn."
"Đôi thương quyết đấu."
Đôi mắt của Thạch Cảm Đương trợn tròn nhìn.
...
Cầu viễn cổ.
Gió lạnh gào thét.
Tiếng khóc thét như có như không từ dưới cầu truyền đến.
Như thể cường giả bởi vì sắp vẫn lạc tại nơi này mà kêu rên.
Trận đại chiến hết sức căng thẳng.
Hoắc Tà và Phan Đa Tình, hai người không có chút bảo lưu và nói nhảm nào, các bên ngay lập tức lộ ra binh khí riêng của mình, bạo phát ra khí thế mạnh nhất...
Hai người từ hai bên của cầu Trường Sinh, chậm rãi tới gần.
Liệt Dương thần lực phun trào khắp toàn thân của Phan Đa Tình, ánh sáng màu vàng chiếu rọi nửa bên của cây cầu viễn cổ, băng sương cùng cây cối băng tinh trên cầu toàn bộ đều hoá khí biến mất trong nháy mắt, trường thương màu vàng ròng ở trong tay của hắn khẽ chấn động, như thể là đã không kịp chờ đợi muốn uống no máu tươi của kẻ địch.
Còn sau lưng của Hoắc Tà, khói mờ mịt màu đen phóng lên tận trời, giống như mạch nước ngầm cuồn cuộn ập tới, tiếng triều gào thét bành trướng, có thể nghe thấy rõ ràng, Long Thương màu lục trong tay ngay lập tức bị thôi động đến cực hạn, huyễn hóa ra hình bóng cự long lục sắc ở sau lưng của hắn!
Xì xì xì.
Liệt Dương Thần Lực và Hắc Thuỷ chi lực của mạch nước ngầm cách không đối kháng, phát ra tiếng vang kỳ dị, dao động khủng bố trong nháy mắt bộc phát ra trên cây cầu viễn cổ.
"Thương pháp của ta thoát thai từ chống thuyền, chỉ có một chiêu 'thích' này."
Hoắc Tà một tay nâng Long Thương khổng lồ, tư thế trông vô cùng quỷ dị, trên mặt của hắn viết đầy sự tự tin ngang ngược, nói: "Phan Đa Tình, ta một thương giết ngươi."
Lông mày của Phan Đa Tình khẽ nâng.
Ngữ khí của hắn thanh lãnh lạnh nhạt, dường như không chứa một chút dao động cảm xúc nào, chậm rãi nói: "Được, vậy thì một thương định sinh tử."
Hoắc Tà chết rồi.
Tiểu thuyền phu đến từ mạch nước ngầm hắc ám này đột nhiên quật khởi, lại đột nhiên vẫn lạc, giống như một viên hoả lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, phóng ra hào quang sáng chói, nhưng thoáng qua liền biến mất, lại lần nữa quay về trong bóng đêm. Song thương quyết đấu, Phan Đa Tình cười đến cuối cùng.
Hoắc Tà cầm Mặc Long trong tay, một thương đâm ra kia không thể nói là không mạnh.
Một thương xuất ra, kinh động lòng người.
Uy lực của Mặc Long, ngay cả không gian trên đường thương cũng bị đâm ra tầng tầng vỡ vụn giống như mảnh kiếng bể, không ngừng nứt vỡ, tia sáng xung quanh cũng trở nên bắt đầu méo mó.
Một thương này có thể giết thần.
Khi Hoắc Tà đâm ra một thương, vô số cường giả thần đạo đều kinh hãi.
Kinh diễm nhất thương.
Tất cả mọi người trong nháy mắt ở trong lòng đều hiện ra một ý niệm là: Hoắc Tà thắng chắc rồi.
Ngay cả Lâm Bắc Thần cũng đều cho rằng như vậy.
Nhưng nháy mắt sau đó, Phan Đa Tình cũng đâm ra một thương.
Một thương này rất bình thường, đơn giản chất phác, không nhanh không chậm, thẳng tắp như dây.
Nhưng cũng là một thương bình thường này, lại vô tình đánh nát tất cả uy thế của Mặc Long, giống như một cái nĩa nung đỏ đâm vào trong bơ tươi non, phá hết uy thế trong một thương này của Hoắc Tà, sau đó đâm xuyên qua thân thể của Hoắc Tà...
Kinh diễm nhất thương im bặt mà dừng lại.
Một thương bình thường làm tan rã tất cả hư ảo.
Đôi mắt của Hoắc Tà trợn tròn, khó có thể tin nổi nhìn thân thương đâm thủng thân thể mình, thân thể cứng ngắc ngay tại chỗ...
Ầm.
Mặc Long thần thương trong tay vô lực rơi xuống đất.
"Kẻ đối địch với ta, chết không có chỗ chôn."
Khuôn mặt của Phan Đa Tình lạnh lùng vô tình, khoé miệng hơi nhếch lên, tràn đầy tàn nhẫn và ngang ngược.
Cổ tay hắn lắc một cái.
Trường thương màu vàng tối chấn động.
Oanh!
Thân thể của Hoắc Tà trong nháy mắt bị chấn động thành mảnh thịt nát đầy trời.
Liệt Dương chi lực trong nháy mắt đã đem tất cả thịt nát xương nứt đều thiêu thành tro tàn.
Thật sự · nghiền xương thành tro.
Phan Đa Tình chậm rãi thu thương.
"Kiếm Tiêu Dao, ta biết ngươi đang xem trận đấu này."
Hắn ngửa đầu nhìn về phía trên, nghiêm giọng gào to nói: "Một thương này, ngươi ngăn cản được không?"
Giọng nói vang vọng trong Hào Khốc Thâm Uyên, rất lâu sau vẫn không dứt.
"Hi vọng ngươi sẽ không chết trong tay của Thương Cảnh Không."
Hắn quay người rời khỏi cây cầu viễn cổ.
Chiến đấu kết thúc.
Vô số người im lặng không nói gì, rơi vào trong trầm mặc.