Oanh.
Sức mạnh Dã Man cùng Thái Dương thần lực va chạm với nhau, bằng mắt thường có thể nhìn thấy từng làn khói bay ra.
Răng rắc.
Cánh tay phải ra quyền của Bàn Đa Lâm bị bẻ gãy, xương cốt cùng huyết nhục hạ tuôn ra.
"A. . ."
Vị thần tướng Liệt Dương thần tộc này rống to một tiếng: "Tiện nhân, ngươi dám làm tổn thương ta ở bên trong tòa thần thành, ngươi. . ."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Tiểu tràn ngập sát khí, lại lần nữa đấm ra một quyền.
Sát cơ ngập tràn. Oanh.
Một quyền này, trực tiếp đánh tan tư thế phòng ngự của Bàn Đa Lâm, nặng nề đánh vào trước ngực Bàn Đa Lâm.
Răng rắc răng rắc răng rắc.
Trong nháy mắt toàn bộ đều là thanh âm nứt xương. Bộ ngực lõm xuống.
"Chết."
Bạch Tiểu Tiểu sát ý bừng bừng, lại lần nữa đánh ra một quyền, không lưu thủ chút nào.
Hai người giao thủ chỉ ở trong chớp mắt, những thần chiến sĩ Thần Thuật sư khác bên cạnh Liệt Dương Thần Tộc, căn bản không kịp cứu viện, mắt thấy Bàn Đa Lâm sắp bị đánh chết tươi bên đường. . .
Đúng lúc này
"Dĩ hòa vi quý."
Một âm thanh tràn ngập khí tức trang nghiêm uy nghiêm đột nhiên vang lên.
Trên mặt Bạch Tiểu Tiểu, đột nhiên hiện ra một tia không đành lòng, quyền thế đột nhiên ngừng lại.
Trong thời khắc ngàn năm có một này, Bàn Đa Lâm nắm lấy cơ hội, cấp tốc lui lại, né tránh sát cơ trí mạng.
Mấy tia sáng từ trên trời rơi xuống.
Hóa thành ba thân ảnh màu đen.
Một vị cầm đầu, dáng người cao gầy, một bộ hắc bào đen như mực, như bầu trời đêm, vị trí trước ngực cùng phía sau lưng có quầng sáng màu bạc lấp lóe, giống như những vì sao trên bầu trời.
Người này có mái tóc đen dày, trải khăn choàng, vai rộng và eo hẹp, khuôn mặt như bạch ngọc, chân đi giày Tường Vân màu đen, tay phải cầm một quyền trượng màu than sẫm, phần cuối quyền trượng có một viên ngọc màu đen sáng lấp lánh.
Cả người hắn tản ra khí tức, cực kì quỷ dị, tựa như hang động sâu không thấy đáy không ngừng thôn phệ những tia sáng xung quang, làm cho người ta không cách nào thấy rõ được mặt của hắn. . .
Mà đứng ở phía sau hắn, hai vị thần chiến sĩ toàn thân mặc giáp trụ màu đen bóng chống phản quang, thân hình tướng mạo cơ hồ giống nhau như đúc, dường như là được phục chế ra, toàn thân tản mát ra khí tức thần lực áp bách doạ người.
Một tên là Thần Thuật Sư cường đại. Hai tên thần chiến sĩ hộ vệ thiếp thân. Đều đến từ Đại Hoang Thần Tộc. "Tham kiến Vân Tịch đại nhân."
Bàn Đa Lâm mang vết thương trên người, cũng không dám làm lơ, trước tiên tiến tới hành lễ.
Hơn mười vị Liệt Dương thần tộc thần chiến sĩ, Thần Thuật Sư khác, cũng đều hướng vị mặc hắc bào Vân Tịch Thần Thuật Sư này hành lễ.
Không chỉ như vậy.
Người xung quanh trên đường phố qua lại con đường này, cũng đều nhao nhao quỳ xuống đất cúi đầu, lấy trán chạm xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Chưởng quỹ nhà trọ, tiểu nhị, cũng đều cùng nhau quỳ tại cửa chính.
Thần Sư chí cao Đại Hoang Thần Tộc, địa vị cao quý không tả nổi.
Ngày thường, sẽ rất ít khi xuất hiện ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như khu Trung Nhị này.
Trên mặt Bạch Tiểu Tiểu cũng hiện ra một tia kiêng dè.
Vừa rồi chỉ một câu “Dĩ hòa vi quý” của đối phương, ngắn ngủi bốn chữ, đã khiến quyền thế của nàng tạm dừng, có thể thấy được hắn khủng bố như thế nào.
Ba tên chiến sĩ Bạch Nguyệt tộc, cũng đi tới sau lưng Bạch Tiểu Tiểu, biểu lộ lăng lệ. "Người Bạch Nguyệt, ngươi không nên động thủ ở bên trong tòa thần thành này."
Trong giọng nói của Vân Tịch Thần Sư, phảng phất luôn luôn có một loại lực lượng làm cho người khác thần phục: "Liệt Dương thần tộc cùng các ngươi là thông gia, chính là Thương Chủ Thần miện hạ cho phép, đối với tộc các ngươi mà nói, cũng là cơ hội trời cho được Thần Giới thừa nhận, ngươi không được phản đối."
Bạch Tiểu Tiểu một mặt cười lạnh cùng khinh thường.
Vân Tịch Thần Sư lại mở miệng nói: "Ngoài ra, miện hạ còn có thần dụ, bảo ngươi lập tức bỏ thi đấu, không được tiếp tục tham gia giải đấu Thần Tuyển."
Bạch Tiểu Tiểu nắm chặt năm đấm, chắc như đinh đóng cột nói: "Ta là dựa vào thánh vật đến dự thi, cho dù là Đại Hoang tộc các ngươi, cũng không thể phản đối, xem như thịt nát xương tan, ta cũng sẽ không bỏ thi đấu. . . Lần này, ta muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về Bạch Nguyệt tộc."
"Vậy tộc Bạch Nguyệt các ngươi sẽ phải nhận cái giá tương ứng."
Vân Tịch Thần Sư thản nhiên nói: "Bên trong Thần Giới, không người nào có thể vi phạm ý của Thương Chủ Thần."
Lời còn chưa dứt.
"Thật sao? Ta không tin."
Âm thanh thứ ba vang lên.
Lâm Bắc Thần thân mặc hắc bào, mang theo mặt nạ hoa văn thú hỏa diễm, từ cuối ngã tư đường, chậm rãi đi tới.
Con người Vân Tịch Thần Sư có chút co rụt lại. Kiếm Tiêu Dao?
Hắn tới đây làm cái gì?
Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy bóng hình của Lâm Bắc Thần, trên gương mặt màu lúa mì tinh xảo, cũng nổi lên vẻ cảnh giác.
Mặc dù chưa bao giờ chạm mặt Kiếm Tiêu Dao, nhưng danh tiếng Kiếm Tiêu Dao “Đại Ma Vương”, đã sớm truyền khắp Thần Thành, lại là người đứng đầu giải đấu Thần Tuyển, nàng không thể nào không biết.
Nghe đồn người này hung ác ương ngạnh, ra tay ác độc tàn nhẫn, lại có hỉ nộ vô thường, đến Thần Linh cũng dám giết, những nơi hắn đi qua đều sẽ có mùi máu tươi vương vẩn trong không khí, không thể tiêu tan. . . Hắn làm sao lại tới đây?
Tuyệt đối không phải trùng hợp.
Nhưng nếu nói người rất hoảng sợ, lại không phải Bạch Tiểu Tiểu.
Mà là mười mấy tên thần chiến sĩ cùng Thần Thuật Sư của Liệt Dương Thần Tộc tại trận.
Khoảng khắc nhìn thấy bóng người của Lâm Bắc Thần, bọn hắn giống như thấy được Tử Thần Liêm Đao từ trong vũng máu đang chậm rãi đi tới lấy đi sinh mệnh của bọn hắn.