Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1930: Vô dụng vẫn thích




Hàn Quần vội vàng nói: "Không biết đại nhân tìm Lạc Tuyết có chuyện gì?" Lâm Bắc Thần nói: "Mời nàng tới giúp ta."

"Có chuyện gì gấp sao?"

"Mời nàng bỏ thi đấu."

"Chuyện này. . ."

Trên mặt Hàn Quần hiện lên một tia do dự: "Việc này. . . Cũng không phải là chất nữ Lạc Tuyết có khả năng quyết định, lúc trước nàng dự thi, chính là do Lam Chủ Thần miện hạ tự mình chỉ định, cho nên. . ."

Lâm Bắc Thần nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn tốt cho Lạc Tuyết, nên ủng hộ nàng bỏ thi đấu, vinh quang của Hàn phủ còn có thể bảo tồn, nếu không, sau khi vòng đấu thứ năm kết thúc, hết thảy vinh quang cũng hóa thành tro bụi."

Hàn Quần nao nao, như còn muốn nói gì đó. . .

"Ta đồng ý."

Một thanh âm truyền đến.

Lại là Hàn Lạc Tuyết không biết từ lúc nào, đã đi theo vào trong phủ, toàn thân áo trắng, thanh khiết như tuyết, thanh tú động lòng người đứng cửa phủ, nhìn Lâm Bắc Thần, mặt mỉm cười, say đắm lòng người tựa như ngàn vạn cây hoa lê nở rộ.

Hàn Quần quay đầu nhìn về phía cháu gái, nói: "Lạc Tuyết, ngươi. . ." "Thúc thúc, dù Ách Ba ca ca không đến, ta cũng muốn bỏ thi đấu." Hàn Lạc Tuyết mỉm cười nói.

Hàn Quần do dự nói: "Thế nhưng Lam Chủ Thần miện hạ. . ."

Hàn Lạc Tuyết cười đánh gãy, nói: "Chính là Lam Chủ Thần sai người truyền lệnh, để cho ta bỏ thi đấu."

Hàn Quần nghe vậy, lập tức thở dài một hơi. Như vậy cũng tốt.

Kỳ thật hắn làm sao không lo lắng trận đấu tiếp theo, Hàn Lạc Tuyết vẫn lạc ở trên cầu Trường Sinh Hào Khốc Thâm Uyên chứ?

Mặc dù là thiên mệnh Thần Thuật sư, nhưng dù sao lai lịch quá nhỏ bé, ngày tháng tu luyện quá ngắn, cánh chim còn chưa khỏe mạnh.

"Rất tốt."

Lâm Bắc Thần đạt được mục đích, xoay người rời đi.

"Ách Ba ca ca. . ."

Hàn Lạc Tuyết ở phía sau lưng hô lên: "Sao không ở lại uống chén rượu nhạt?"

"Không cần, sẽ có ngày gặp lại."

Thân hình Lâm Bắc Thần biến mất ngay tại chỗ.

Mà lúc này, tin tức đã truyền đến trong nội viện.

An Đại Hoa cùng các vị khách vội vã lao ra.

"Người nào vô lễ như thế, lại muốn Lạc Tuyết bỏ thi đấu?"

An Đại Hoa toàn thân mùi rượu, phẫn nộ hô lớn.

"Đúng vậy, kẻ ngông cuồng từ đâu tới?"

"Dù là Thần Linh, cũng không thể cưỡng ép tuyển thủ bỏ thi đấu. . ."

"Chuyện này rõ ràng là không giữ chút thể diện nào cho Hàn gia."

Một số vị khách từ xưa đến nay giao hảo cùng Hàn gia, trong lòng đầy căm phẫn hét lớn.

Hàn Quần quay đầu nhìn đám người liếc mắt, nói: "Là Kiếm Tiêu Dao."

Trong nháy mắt, không khí giống như chết lặng.

Con ngươi An Đại Hoa đảo một vòng, nói: "Ai nha, ta say. . ." trực tiếp ngã vào trong lòng hai người thị nữ đứng phía sau.

Các vị khách khác khóe miệng không khỏi giật giật, quay người đi về trong nội viện. Sao lại là tên Đại Ma Vương này.

Ở trong mắt “Người qua đường” Đại Hoang Thần Thành bây giờ, Đại Ma Vương Kiếm Tiêu Dao thế nhưng còn đáng sợ hơn so với Thần Linh, một lời không hợp liền đánh Minh Nhược Thần Linh, về sau lại làm thịt Vân Anh Thần. . .

Quả thực xứng với bốn chữ “Thần cản giết thần”. Ai dám đối nghịch với hắn?

Loại chuyện này, vẫn là không nên xen vào.

Tất cả mọi người xem như không biết.

Chỉ có Hàn Lạc Tuyết, si ngốc đứng ở cửa chính, nhìn nơi Lâm Bắc Thần biến mất, chăm chú thật lâu, không nỡ thu hồi ánh mắt.

Vầng trăng rất đẹp, đẹp cũng vô dụng, vô dụng vẫn đẹp. Ta thích ngươi, thích cũng vô dụng, vô dụng vẫn thích.

Đại khu Đông Nam, khu Trung Nhị.

Nhà trọ Viễn Cảnh.

"Cút."

Theo một tiếng khẽ kêu, oanh một tiếng, hơn mười bóng người đánh vỡ tường viện nhà trọ, ngã bay ra ngoài, hung hăng rơi xuống đất.

Động tĩnh như vậy, lập tức kinh động đến người trên đường phố xung quanh. "Bạch Tiểu Tiểu, ngươi dám động thủ?"

Một vị thần chiến sĩ người mặc giáp trụ Huyền Âm Ngư Lân màu đen, từ dưới đất bò dậy gào thét.

Phía sau hắn, hơn mười thần chiến sĩ trên người cũng mặc giáp Huyền Âm Ngư Lân màu đỏ, còn có ba tên Thần Sư người mặc thần bào có hoa văn mặt trời màu bạc, dưới sự nâng đỡ của thần chiến sĩ, lảo đảo đứng lên.

Ánh mắt đám người này, vượt qua tường viện bị đổ, nhìn về phía trong nội viện nhà trọ. Giữa sân, một đống lửa đang cháy mạnh.

Đốt đen bốn cột đá ở bốn góc, hung hăng cắm trên mặt đất.

Xiềng xích buộc trên trụ đá, treo cái nồi đường kính 1 mét ở phía trên đống lửa.

Trong nồi phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, tràn ngập một mùi thịt thơm lừng. . .

Bạch Tiểu Tiểu cùng hai nam một nữ tổng cộng bốn người, giống như người Thiểm Tây ngồi xổm ở thềm cửa, mỗi người ngồi xổm trên cột đá cao, cầm trên tay những khúc xương thịt to đã nấu chín, ăn uống dầu mỡ dính đầy mặt.

"Trở về nói cho cái gì mà Thái Dương Thần của các ngươi biết, con dân Bạch Nguyệt, mãi mãi cũng sẽ không khuất phục những Thần Linh khác, chúng ta chỉ là đến dự thi, lấy lại thứ thuộc về chúng ta, không phải tới làm nô lệ."

Bạch Tiểu Tiểu vừa ăn, cũng không quay đầu lại nói.

"Bạch Nguyệt dị tộc, nếu là ngày trước đến tư cách đi vào Thần Giới cũng không có, Đại Hoang Thần Tộc cho phép các ngươi đến dự thi, đã là khai ân phá lệ, bây giờ Ngô Thần ban cho ngươi cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần lựa chọn thần phục, đến Phan gia, sẽ có thể vĩnh viễn đặc xá tội lỗi của các ngươi, ngươi dám cuồng vọng như thế, ăn nói hàm hồ, mạo phạm miện hạ. . ."

Bên ngoài tường viện, thủ lĩnh Bàn Đa Lâm thần tướng Liệt Dương Thần Tộc nghiêm nghị quát lớn.

"Các ngươi cút hay không?"

Bạch Tiểu Tiểu quay đầu, trên gương mặt dã tính đầy xinh đẹp, đầy sự không kiên nhẫn, nói: "Vẫn không cút, ta sẽ đánh chết tất cả các ngươi ở đây, sau đó cho vào trong Quy Giáp Hoàng Đỉnh nấu canh, ngươi tin không?"

"Ngươi. . ."

Bàn Đa Lâm vừa kinh vừa sợ: "Tiện nhân, ngươi đừng có mà không biết điều."

"Ta giết cả nhà ngươi."

Cột đá dưới chân Bạch Tiểu Tiểu hơi chấn động một chút, hóa thành huyễn ảnh biến mất tại chỗ.

Oanh!

Nháy mắt sau đó, nàng đã xuất hiện ở trước mặt Bàn Đa Lâm.

Nắm đấm thanh tú, đánh ra khí thế của Phá Thiên thần nỏ.

"Liệt Dương Chiếu Quyền."

Bàn Đa Lâm đánh ra một quyền nghênh tiếp.