Thiếu niên mặc áo tơi vẫn ôm cây trúc chèo thuyền trong tay bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn chống thuyền ở địa hạ hà một thời gian rất dài, sống trong hoàn cảnh tối tăm không mặt trời, người gọi thì đến, ngay cả khi nói chuyện bình thường cũng phải hét lớn.
Từ bên trên Thiên Bình Chi Tháp bắn ra một luồng ánh sáng màu đỏ sậm, bao phủ thiếu niên áo tơi, kéo hắn vào bên trong.
“Là tiểu thuyền phu Hoắc Tà, một quái vật mới xuất hiện gần đây.”
Hương Nhan tế tư thấp giọng giải thích cho Lâm Bắc Thần: “Quật khởi không hề có dấu hiệu, cũng chẳng có lý do. Chẳng biết hắn có được sức mạnh cường đại từ nơi nào.”
Trong lúc nàng đang nói chuyện, Thiên Bình Chi Tháp hơi chấn động một chút, sau đó đưa tiểu thuyền phu ra.
Toàn thân trên dưới của hắn không hề có vết thương, hai tay nổi lên gân xanh giống như những con rắn nhỏ uốn lượn, còn cây trúc trong tay thì chấn động không ngớt.
“Ồ, 10 độ.”
“Độ phù hợp là 10.”
“Lần đầu tiên có người được hai chữ số.”
Trong đại điện vang lên tiếng bàn tán.
Lâm Bắc Thần nhìn lại, quả nhiên ánh sáng màu đỏ thắm lấp lóe ở con số 10 trên Thiên Bình Chi Tháp.
Tuy nhiên, tiểu thuyền phu Hoắc Tà rất không hài lòng, không cam lòng lui ra, ngồi lại bàn bắt đầu ăn uống thả cửa.
“Để ta.”
“Kế tiếp là ta.”
“Ha ha, phần thưởng tất nhiên thuộc về ta.”
Sau đó, lại có thêm mười người tiến vào Thiên Bình Chi Tháp khảo thí.
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, độ phù hợp chỉ có một chữ số.
Trước khi bước vào, những người này tự tin biết bao nhiêu, tự cho rằng mình siêu phàm. Sau khi bước ra, tất cả đều khiếp sợ và thất vọng đến cỡ nào.
Nửa canh giờ trôi qua, độ phù hợp của tiểu thuyền phu vẫn cao nhất.
“Để ta.”
Sắc Vi Chi Quang Giang Nhược Bạch mặc trang phục đơn giản nhưng cắt may rất vừa vặn, tiến vào Thiên Bình Chi Tháp.
Rất nhanh, trong đại điện vang lên tiếng kinh hô không thể nào ngăn được.
“34?”
“Lại là 34?”
“Độ phù hợp quá cao.”
“Không hổ danh là thần chiến sĩ mạnh nhất đại tân sinh.”
Ngay cả đám thị nữ Phong Linh, Lưu Tô bên cạnh Lâm Bắc Thần, ánh mắt cũng hiện lên dị sắc.
Hiển nhiên, Giang Nhược Bạch chính là thần tượng của những cô gái này.
Về sau lại có thêm mười mấy người tiếp nhận khảo thí.
Độ phù hợp không đồng nhất.
Nhưng không có ai vượt qua Giang Nhược Bạch.
Thiếu nữ có tướng mạo và khí chất tương tự Mễ Như Yên Lý Nhất Điềm lấy được hai mươi chín độ phù hợp, có độ giá trị gần bằng Giang Nhược Bạch.
Bàn Hổ cũng thử một lần.
Độ phù hợp là 5.
Xấu hổ quá, hắn vội vàng quay về tiếp tục ăn uống với hoàng kim cự tích.
Thích khách thần bí Mẫn Chúng lấy được độ phù hợp là hai mươi tám, xếp hạng thứ ba.
“Để ta thử.”
Hương Nhan tế tư rốt cuộc đứng dậy.
“Ta cũng đi.”
Thiếu nữ quán rượu cũng không cam lòng yếu thế.
Thiếu nữ quán rượu đã sớm nhận định Hương Nhan tế tư là tình địch của mình.
Cùng là nữ nhân, nàng có linh cảm.
Cũng đã sớm nhìn ra được Hương Nhan tế tư có ý với Kiếm Tiêu Dao.
Suy nghĩ của nàng cũng rất đơn giản.
Lúc này, nàng đã không còn là thiếu nữ bình dân địa tam khu hèn mọn kia nữa, không cần phải cúi đầu nhượng bộ trước mặt Hương Nhan tế tư cao cao tại thượng.
Bây giờ, nàng đã có tư cách tranh giành người mình thích.
Nàng hoàn toàn không có hứng thú với phần thưởng.
Điều duy nhất nàng quan tâm chính là nàng tuyệt đối không để Hương Nhan tế tư đánh bại trước mặt Kiếm Tiêu Dao.
Hai thiếu nữ xinh đẹp một trước một sau tiến vào khảo thí.
Điểm số cuối cùng của Hương Nhan tế tư đã dẫn đến một trận bàn tán.
Độ phù hợp là 33.
Cao sát nút với Giang Nhược Bạch.
Biểu hiện của nữ Tế tư trước đó chỉ có thể xem là trung quy trung củ, không nghĩ đến lần này lại bạo phát thế hắc mã như vậy.
Biểu hiện của Hàn Lạc Tuyết lại gây nên một đợt kinh hô khó có thể tin.
Độ phù hợp là 45.
Cao hơn Giang Nhược Bạch mười một điểm.
“Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao lại cao như vậy?”
“Kinh khủng quá.”
“Đây chính là thiên mệnh thuần thuật sư sao?”
Trong đại điện Già Thiên vang lên tiếng ồn ào khó mà ngăn chặn.
Ngay cả Minh Nhược đại thần trên thần tọa cũng phải kinh ngạc.
“Ha ha, không tệ, rất không tệ.”
Phan Đa Tình mỉm cười: “Không hổ danh là thần phi tương lai mà ta chọn trúng. Tư chất như vậy mới có thể xứng với ta.”
Hàn Lạc Tuyết nhìn Phan Đa Tình, bên trong ánh mắt tràn ngập sự chán ghét và khinh thường.
Nàng quay người rời đi.
Đi được vài bước, nàng dần dần không cách nào che giấu được sự vui vẻ và hưng phấn trên mặt.
“Câm điếc ca ca, nếu hôm nay ta thắng, ta sẽ tặng cho ngươi hai phần thưởng đó, được không?”
Thiếu nữ quán rượu giống như một đứa trẻ được cô giáo khích lệ ở nhà trẻ, ngước gương mặt, ánh mắt trong trẻo như sao trời: “Dù sao ta cũng không thích.”
Giỏi cho một thiếu nữ quán rượu.
Lâm Bắc Thần: “…”
A, đây chính là mị lực không cách nào che giấu của ta sao?
Cảnh tượng này rơi vào mắt Phan Đa Tình, gương mặt hắn hiện lên sự ảm đạm.
Nhưng hoàn toàn không có ai quan tâm đến tâm trạng của hắn.
Thiếu nữ quán rượu quay lại nhìn Hương Nhan tế tư, mang theo sự khiêu khích.
Hương Nhan tế tư vẫn bình tĩnh.
Khi nhìn thấy điểm độ phù hợp của mình, nàng đích thật có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng cũng không cảm thấy quá thất vọng đối với kết quả này.
Trong mắt rất nhiều bình dân, nàng chính là thiên kiêu thần điện số chín mươi tám, nhưng thực tế thì sao?
Thần điện số chín mươi tám chẳng qua chỉ là một trong những cứ điểm nhỏ trong rất nhiều phân điện Đại Hoang Thần Điện.
So với thiên kiêu của những đại điện đó, nàng cũng chỉ là một người dân bình thường. Lần này có thể đi đến được đây đã là thu hoạch ngoài ý muốn.
Tâm trạng Hương Nhan tế tư rất tốt.
Không có xuất thân hiển hách, không có thiên phú vô song, nàng biết mình không thể gấp rút cầu thành.
Hơn nữa, đi bước nào phải chắc bước đó.
Nàng có được ba mươi ba độ giá trị, so với Giang Nhược Bạch nổi tiếng đã lâu chỉ thấp hơn một điểm mà thôi.
Như vậy đã đủ rồi.
Nàng đang từng chút một tản ra ánh sáng thuộc về mình.
Từng chút một tạo dựng sự chú ý.
Sau đó, một khắc cuối cùng, quang mang sẽ vạn trượng.