“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Người kia gần như ngồi bệt xuống đất, ôm thi thể Từ Hằng trong tay, toàn thân run rẩy, quay đầu tức giận nhìn Minh Nhược đại thần: “Vì sao hắn lại chết? Con mẹ nó, ngươi nói cho ta biết, vì sao huynh đệ của ta lại chết?”
Vì quá phẫn nộ, hắn đã dám mắng mỏ thần linh.
“Làm càn.”
Ánh mắt Minh Nhược đại thần hiện lên một tia chớp.
Oành.
Uy áp đáng sợ đã trấn trụ người kia. Một thanh mâu màu đỏ sậm đâm thẳng vào mi tâm của hắn.
Nếu bị một mâu này đâm trúng, đầu của hắn nhất định sẽ bị nổ tung.
Người kia ôm thi thể Từ Hằng trong lòng, cả người bị uy áp thần linh trấn trụ, không thể động đậy.
Hắn trợn mắt tròn xoe, gương mặt vặn vẹo.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Vù.
Một luồng kiếm quang hiện lên.
Một bức tường kiếm màu đỏ xuất hiện trước người người kia.
Xùy.
Cốt mâu đâm vào bức tường kiếm phong, giống như bị truyền tống đến một không gian thứ hai, trực tiếp biến mất.
“Sao?”
Minh Nhược đại thần hừ nhẹ một tiếng, bên trong tiếng hừ ẩn chứa sức mạnh trực kích thần hồn, giống như lôi đình chấn tinh thần rất nhiều người ở đây vỡ vụn.
Ánh mắt của ông bén nhọn khóa chặt người Lâm Bắc Thần.
Đồng thời cũng có rất nhiều ánh mắt tập trung trên người hắn.
Tất cả mọi người đều biết, kiếm phong chi tường thần diệu này chính là một trong chiến kỹ chiêu bài của Kiếm Tiêu Dao.
Vừa rồi, chính Kiếm Tiêu Dao đã ra tay cứu nam nhân phẫn nộ, điên cuồng đến thất thố kia.
Lâm Bắc Thần chậm rãi đứng dậy.
“Chẳng qua hắn chỉ vì quá bi ai, thần trí trở nên điên cuồng mà thôi. Minh Nhược miện hạ cần chi so đo với hắn.”
Hắn vốn không muốn ra tay.
Nhưng nhìn biểu hiện điên cuồng của người kia khi ôm thi thể Từ Hằng trong tay, không biết vì sao đã đánh trúng trái tim Lâm Bắc Thần.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Bắc Thần đột nhiên nhớ đến Sở Ngân mất tích đã lâu, tung tích không rõ cùng với Hàn Bất Phụ dữ nhiều lành ít.
Nếu có một ngày hắn thân tử đạo tiêu, hai người kia còn sống, nhất định cũng sẽ bảo vệ thi thể của hắn, cũng sẽ điên cuồng chất vấn thần linh nếu thật sự cái chết của hắn có liên quan đến thần linh.
Cho nên, Lâm Bắc Thần quỷ thần xui khiến đã ra tay.
Minh Nhược đại thần đối với lời giải thích này hiển nhiên rất không hài lòng.
Cứu người mà ông muốn giết chẳng khác nào đang làm trái ý của một thần linh.
“Nếu ta nhất định muốn hắn chết thì sao?”
Bên trong ánh mắt Minh Nhược đại thần lóe lên ý trêu chọc.
Lâm Bắc Thần cau mày không nói.
Không biết vì sao, trong lòng hắn dâng lên một sự liều lĩnh, chỉ muốn chính diện đối kháng.
“Kiếm huynh đệ, ngươi không cần cứu ta.”
Lúc này, người kia dường như đã khôi phục lý trí, ôm lấy thi thể Từ Hằng cùng với thanh đao gãy, đứng lên nói: “Có một việc ta cần phải nói cho rõ ràng. Ngày đó, huynh đệ của ta vốn muốn quay lại cùng với ngươi đối phó Nham Lang Chi Vương, nhưng vì ta ngăn lại, thọc cho hắn một đao, khiến hắn hôn mê, cho nên hắn mới không đến.”
Lâm Bắc Thần giật mình.
Vì huynh đệ mà đâm một đao?
Thì ra ngày đó Từ Hằng nói không giữ lời, đằng sau lại có cố sự.
“Cả đời huynh đệ của ta làm việc quang minh lỗi lạc, lời hứa ngàn vạn. Chuyện lần đó, mặc dù hắn không chỉ trích ta nhưng ta biết, hắn vẫn luôn thẹn trong lòng, muốn tìm cơ hội bù đắp cho ngươi. Đáng tiếc, đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Nói xong, hắn thi lễ với Lâm Bắc Thần một cái.
Sau đó, hắn quay lại, phẫn nộ nhìn Minh Nhược đại thần.
“Huynh đệ của ta chết không rõ ràng, Thiên Bình Chi Tháp này rõ ràng có vấn đề. Cẩu thần linh ngươi ra tay đi. Sư phụ ta, Thiên Đao sẽ xuất quan. Đến lúc đó, ông ấy sẽ báo thù cho chúng ta, chém đầu chó của ngươi xuống, đưa thần cách chi hỏa của ngươi vào đao vực vô tận, để ngươi biết cái gì là thống khổ. Ra tay đi.”
Người kia gào thét, râu tóc dựng đứng.
Trong lúc Lâm Bắc Thần nhạy bén nắm bắt được hai chữ Thiên Đao, thần lực Minh Nhược đại thần ba động, kịch liệt run rẩy.
Ông ta đang sợ.
Hai chữ Thiên Đao khiến thần linh sợ hãi?
Trong đầu Lâm Bắc Thần hiện lên một dấu chấm hỏi.
“Thiên Đao thì thế nào?”
Phan Đa Tình vẫn luôn im lặng đột nhiên bước đến mấy bước, cười lạnh: “Từ Hằng không biết tự lượng sức mình. Sau khi Thiên Bình Chi Tháp đưa ra độ phù hợp là 1, hắn lại cưỡng ép chấn động thần khí Thương chủ thần, mới dẫn đến thần khí phản phệ, thi cốt vỡ vụn, thần hồn không còn, chẳng có liên can gì đến Minh Nhược đại thần. Thứ bình dân thô bỉ như ngươi không biết tốt xấu, mạo phạm thần linh, tội đáng chết một vạn lần.”
Người kia khinh thường, lạnh giọng cười một tiếng: “Phì!”
Phan Đa Tình cũng lười nói thêm một câu.
“Được rồi.”
Minh Nhược đại thần hít sâu một hơi: “Thì ra là đệ tử của Thiên Đao. Ngươi đi đi, mang theo thi thể của hắn trở về. Nếu Thiên Đao nhận định bổn thần hại đệ tử của ông ấy, ông ấy có thể tùy ý tìm đến bổn thần, bổn thần sẽ đợi.”
“Ha ha ha ha….”
Người kia cao giọng cười rộ lên, trong tiếng cười ẩn chứa sự phẫn nộ.
Sau đó, hắn ngưng cười, ôm thi thể Từ Hằng xoay người rời đi.
Trong đại điện một lần nữa yên tĩnh trở lại.
“Chỉ có cưỡng ép đối kháng Thiên Bình Chi Tháp mới có nguy hiểm bỏ mình.”
Ánh mắt Minh Nhược đại thần đảo qua mọi người, thản nhiên giải thích: “Khảo thí bình thường, cùng lắm cũng chỉ bị thương. Các ngươi đều là ngôi sao tương lai được Thương chủ thần lựa chọn. Nếu một chút nguy hiểm này mà các ngươi cũng không dám bước đến, các ngươi nên sớm bỏ thi đấu thì hơn.”
“Để ta.”
Một tiếng hô to như sấm vang lên.