Triệu Vũ Dương rất thức thời, vội vàng giải thích cách dùng.
Kiếm sĩ đó không dám sơ suất, vội vàng chạy tới, ngay lập tức để cho Bích Lan bang chủ hít thuốc giải đầu tiên.
Suy cho cùng thì trong mắt hắn, Lao Tư bây giờ đã là người của Lâm Bắc Thần.
Sau đó, hắn mới bước đến để cho Phương Tiểu Bạch và Hứa Đa hít thuốc giải.
Sau khi mùi thuốc giải xộc vào mũi, khoảng mười mấy hơi thở sau, ba người đều đã hồi phục năng lực hành động.
Phương Tiểu Bạch một chân đá kiếm sĩ của thương hội ở bên cạnh ra, cầm kiếm lao tới, một kiếm đâm về phía cổ của Triệu Vũ Dương.
Triệu Vũ Dương hồn bay phách lạc.
Trịnh Y Kiếm trong tay Lâm Bắc Thần thản nhiên vẫy một cái. Keng!
Phương Tiểu Bạch cả người lẫn kiếm đều bị phản chấn bay ra ngoài năm sáu mét.
"Ngươi ..." Phương Tiểu Bạch trừng mắt nói: "Ngươi muốn bảo vệ cái tên cặn bã này hả?"
Lâm Bắc Thần nói: "Hắn là tù binh của ta, quyền định đoạt hắn thuộc về ta."
Hứa Đa chạy đến, kéo giữ Phương Tiểu Bạch, ra hiệu cho nàng không được xung đột với Lâm Bắc Thần.
Dù sao thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng.
Hơn nữa có thể đánh bại Triệu Vũ Dương một cách nhanh chóng như vậy, đủ để thấy rằng thực lực của Lâm Bắc Thần quả thực là thâm sâu khó lường, những gì được bộc lộ ra trong vòng dự tuyển của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá có thể chỉ là một góc trong thực lực thật sự của người này.
Loại người này, thật đáng sợ.
Có thể không khiêu khích thì đừng khiêu khích. "Hừ, đừng tưởng rằng ta sẽ cảm tạ ngươi."
Phương Tiểu Bạch ma xui quỷ khiến nói ra một câu: "Ngươi đã tới từ sớm, nhưng lại không ra tay, ngồi xổm trên tường mà ăn dưa, chính là để tên súc sinh này động tay động chân với ta, tên nguỵ quân tử nhà ngươi.”
Nói xong, nàng liền hối hận.
Đặc biệt là khi Lâm Bắc Thần nhìn sang nàng với ánh mắt kỳ lạ, Phương Tiểu Bạch ngay lập tức đã chột dạ.
Nàng biết những lời này là do mình tức giận mới nói ra. Nhưng lời này chắc chắn là già mồm át lẽ phải, lấy oán báo ân.
Nhưng không hiểu tại sao ngay lúc đó lại mất kiểm soát mà buột miệng nói ra.
"Hình tượng nhân vật của ngươi đã sụp đổ rồi."
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa đang đeo một chiếc nhẫn màu xanh đậm xoa xoa mi tâm, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là một nữ hắc bang hiểu được đạo lý tiến lùi... bỏ đi, dù sao cứu ngươi cũng là tiện tay mà thôi, hai người các ngươi đưa Nhạc Hồng Tuyết đi đi.”
Trái tim của Phương Tiểu Bạch chùng xuống.
Một loại cảm giác hối hận rất ít khi trải qua tràn ngập trong lòng nàng.
Nhưng sự bướng bỉnh cố chấp của nàng lại khiến nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Được, đi thì đi. Nếu như ngươi dám đem những gì đã nhìn thấy hôm nay lan truyền ra ngoài, ta sẽ cùng chết với ngươi... cho dù như thế nào, ân huệ ngày hôm nay, Phương Tiểu Bạch ta sẽ ghi nhớ, sau này nhất định sẽ trả.” Nàng đương nhiên là đang muốn ám chỉ việc mình suýt chút nữa bị Triệu Vũ Dương sờ ngực.
Nói xong, nàng cùng với Hứa Đa đi đến cõng Nhạc Hồng Tuyết đang hôn mê bước ra khỏi trang viên.
"Chờ đã."
Lâm Bắc Thần đột nhiên lại mở miệng.
"Làm gì?"
Phương Tiểu Bạch lạnh lùng quay người lại, không biết tại sao trong lòng lại có chút vui mừng.
Nhưng Lâm Bắc Thần không nhìn nàng mà dùng mũi chân đạp lên người Triệu Vũ Dương đang nằm trên mặt đất, nói: "Đừng giả chết, thuốc."
Triệu Vũ Dương lập tức mở mắt ra.
Lúc này hắn đã lấy lại thần trí, phản ứng cực nhanh, căn bản không cần Lâm Bắc Thần nói nhiều, vội vàng chỉ ra hai loại kim sang dược tốt nhất dùng để điều trị vết thương da thịt rồi bảo kiếm sĩ đó đi qua đưa cho Phương Tiểu Bạch.
Phương Tiểu Bạch dù sao cũng biết nặng nhẹ nên lần này nàng không từ chối, cầm thuốc rồi quay người rời đi.
Lâm Bắc Thần nhìn ba người rời đi rồi mới chậm rãi ngồi xổm xuống, cười híp mắt nói: "Thực xin lỗi, trước đó vì để làm ra vẻ trước mặt nữ nhân kia cho nên ta mới ra tay tàn nhẫn như vậy, tuỳ tiện tìm vài lý do để tát ngươi thêm mấy cái, còn đau không?”
Triệu Vũ Dương: (¯ ェ ¯;)
Lời này của ngài là của con người nói ra sao?
Bây giờ là lúc thảo luận về vấn đề mấy cái tát có đau không hả? Vấn đề là ngài đã đánh gãy hết tứ chi của ta rồi đấy.
Trong lòng hắn có chút bối rối.
Tên thần kinh này đột nhiên đối xử với mình vui vẻ hoà nhã như vậy, không phải lại giở trò rắm chó gì đấy chứ?
Liền nghe Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói: "Tiểu ngân tiễn của ngươi bắn ra rất tốt, tốc độ nhanh, bắn chính xác, có hơi giống với Vi Ân của thợ săn bóng đêm... bỏ đi, ta nói cái này có lẽ ngươi cũng không biết ... ngươi luyện thế nào, dạy ta một chút thôi."
Cho dù có đánh vỡ đầu Triệu Vũ Dương cả trăm lần, hắn cũng tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Bắc Thần lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy.
Vi Ân là ai?
Hắn thực sự chưa từng nghe qua.
Nhưng mà thuật tụ tiễn thì...
Chỉ cần có thể bảo toàn mạng sống, cho dù có là trinh tiết cũng có thể giao ra, huống hồ là bí thuật chiến kỹ?
"Chiến kỹ tụ tiễn của ta có tên là Ưng Yến Song Phi, là chiến kỹ của Ám Ngục Môn, bang phái lớn thứ ba ở Phong Ngữ hành tỉnh, được trang bị Thập Tự Nỏ cỡ nhỏ đặc biệt ......"
Để sống sót, Triệu Vũ Dương biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe, cũng chỉ ra tất cả các bí sách chứa trong túi da.
Kiếm sĩ của thương hội cầm tập bí tịch Ưng Yến Song Phi đưa qua.
"Ngươi cầm đi, lật từ từ từng trang một cho ta."
Lâm Bắc Thần nói.
Thân là một lão làng, hắn làm sao có thể tự tay chạm vào đồ của một lão làng khác chứ.
Lỡ như trên đó có độc thì phải làm sao?
Kiếm sĩ của thương hội đành phải lật từng trang ra.
Cảnh tượng này khiến trái tim của Triệu Vũ Dương càng thêm tuyệt vọng.
Ám Ngục Môn có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới tông môn bang phái ở Phong Ngữ hành tỉnh, chủ yếu là ở các phương diện như độc dược, thuật ám sát, cơ quan, cạm bẫy...trình độ cực thâm sâu. Trên cuốn bí tịch này thật ra có tẩm một loại độc dược mãn tính, nếu như thông qua ngón tay nhiễm vào bên trong cơ thể thì có thể khống chế được hắn.
Không ngờ rằng Lâm Bắc Thần lại cảnh giác đến thế.
Nhưng mà, chỉ nhìn sơ qua như vậy, hắn có thể nắm vững được bao nhiêu chứ?
Chỉ cần hắn tu luyện môn công pháp này thì nhất định phải cầm cuốn bí tịch rất nhiều lần.
Tới lúc đó...he he.
Triệu Vũ Dương căm hận nghĩ.