Triệu Vũ Dương chỉ đành phải cười với hắn, nói: "Trước đó chúng ta có lẽ là có chút hiểu lầm."
"Hiểu lầm con mẹ ngươi."
Lâm Bắc Thần trở tay cho một bạt tai.
Má trái của Triệu Vũ Dương sưng lên, mắt hiện sao vàng, trong tai vang lên tiếng ong ong, suýt chút nữa tức chết, nhưng hắn lại cố gắng nhẫn nhịn, trên mặt vẫn nở nụ cười, nói: "Nếu như chuyện này có thể khiến cho bạn học Lâm nguôi giận, ta đáng bị như vậy, xét cho cùng, trước đó là ta đã làm sai... "
Bốp!
Lâm Bắc Thần lại trở tay cho một tát nữa.
"Sai chỗ nào vậy?" Hắn hỏi.
"Hả?"
Triệu Vũ Dương có hơi sững sờ.
Câu hỏi này có chút ngoài đề cương rồi.
"Ta không nên bắn ngươi..." Hắn thử nói.
Bốp!
Đáp lại hắn lại là một cái tát giòn giã khác.
"Mẹ nó cái này có liên quan đến chuyện ngươi bắn hay không bắn à? Lâm Bắc Thần càng nói càng tức giận.
"Ta......"
Hai bên mặt của Triệu Vũ Dương sưng tấy cả lên.
Vốn dĩ cũng là một khuôn mặt thanh tú lại bị sưng lên giống như đầu heo.
Bốp.
Lâm Bắc Thần lại tát một cái nữa: "Ngươi uất ức lắm đúng không? Nói nhanh, ngươi sai ở chỗ nào."
Triệu Vũ Dương trong mũi, trong miệng đều chảy máu, quả thực giống như có hàng vạn Tật Hành Thú gào thét trong lòng, nói: "Ta... bạn học Lâm nói sai ở chỗ nào thì ta sai ở chỗ đó..."
Bốp!
Lâm Bắc Thần lại tát một cái nữa, tức giận nói: "Thái độ này của ngươi là sao vậy hả?"
Triệu Vũ Dương tầm mắt mơ hồ, chỉ cảm thấy răng mình đều sắp bị đánh rụng hết cả rồi.
“Ta sai rồi, xin bạn học Lâm chỉ ra chỗ sai.” Hắn nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi nhanh hỏi."
"Hả? Hỏi cái gì?" Triệu Vũ Dương ngẩn người.
Bốp!
Lâm Bắc Thần tức giận lại tát một cái nói: "Nhanh hỏi ta, ngươi là ai."
Triệu Vũ Dương cả người như sắp sụp đổ rồi: "Ngươi ... ngươi là ai?"
Lâm Bắc Thần lúc này mới trở nên vui vẻ, ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh một chút âm lượng và âm sắc của mình, lớn tiếng nói: "Các ngươi nghe rõ đây, ta chính là..."
He he.
Cái biệt danh ‘cuồng duệ khốc huyền điếu tạc thiên’ mà Lão Tử cực khổ hao tốn rất nhiều tế bào não để nghĩ ra cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà nói ra rồi.
"Ta chính là nghịch thiên...ờ, biệt danh này hình như có chút trung nhị, bỏ đi nghĩ lại cái mới."
Lâm Bắc Thần đang nói nửa chừng, đột nhiên cảm thấy nên đổi cái tên khác.
Thế là, hắn theo thói quen ngón giữa tay trái xoa xoa mi tâm, nhưng suy nghĩ một lát, liền cảm thấy nhất thời hình như không có ý tưởng gì hay ho.
Hừ.
Đều trách cái tên Triệu Vũ Dương này. Dập tắt bầu không khí mất.
Thế là, Lâm Bắc Thần đột nhiên lại trở nên rất tức giận, giơ tay tát thêm một cái, nói: "Ai bảo con mẹ ngươi không hỏi sớm một chút, ai bảo con mẹ ngươi không chụp mũ..."
Triệu Vũ Dương: o (╥_╥) o!
Hắn đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy chứ?
"Lấy thuốc giải ra đây."
Lâm Bắc Thần hung hãn nói.
"Thuốc giải gì?"
Triệu Vũ Dương bị chuỗi thao tác điên cuồng của Lâm Bắc Thần tát cho hồ đồ, đầu óc choáng váng, theo bản năng hỏi.
Bốp!
Lâm Bắc Thần giơ tay lại cho một bạt tai.
"Thuốc giải của tiểu ngân tiễn."
Lâm Bắc Thần gầm lên.
Người này có lẽ là tâm thần không được bình thường đúng không?
Tâm lý của Triệu Vũ Dương hoàn toàn sụp đổ.
Hắn vừa định đưa tay lấy thuốc giải.
Lâm Bắc Thần lại tát hắn một cái rồi nói: "Không đúng, không được nhúc nhích..." Tên này là một cao thủ ám khí.
Lỡ như hắn vừa nhúc nhích lại bắn ta thì phải làm sao?
Vừa rồi khó khăn lắm mới bảo Tiểu Cơ dùng chức năng của Trợ Thủ Trình Chiếu tương kế tựu kế qua mặt Triệu Vũ Dương, nếu như lại để hắn trốn thoát, muốn tóm được hắn thì phải tốn rất nhiều công sức.
Phải làm sao đây?
Loại chuyện này, đương nhiên không thể nào làm khó người có chỉ số IQ 251 như Lâm Bắc Thần được.
Răng rắc, răng rắc!
Hắn trực tiếp bẻ gãy tứ chi của Triệu Vũ Dương.
"Aaaaa......"
Triệu Vũ Dương hét lên thảm thiết giống như giết lợn rồi ngã gục xuống đất.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến hắn gần như phát điên lên, thù hận và lửa giận trong lòng ngay lập tức mất khống chế, mở miệng muốn chửi bới.
Chính vào lúc này, lại nghe thấy Lâm Bắc Thần tự lẩm bẩm một mình: "Không đúng, nghe nói các cao thủ ám khí trong truyền thuyết, ngay cả cổ, eo, bụng, tóc và miệng đều có thể phát ra ám khí, chỉ bẻ gãy tứ chi, hình như là vẫn chưa bảo đảm an toàn, chi bằng trực tiếp giết chết hắn cho xong đi rồi trực tiếp lục tìm thuốc giải trên người... "
Tiếng gào thét phẫn nộ sắp bùng phát của Triệu Vũ Dương ngay lập tức đã biến mất không còn tăm hơi.
Hắn vội vàng nặn ra một nụ cười, cầu xin nói: "Đừng đừng đừng, ta có thể dùng đầu gối, cổ tay và ngón tay để phóng ra ám khí, những vị trí khác thì không thể, ta còn chưa tu luyện đến trình độ đó, ngươi tin ta đi..."
"Cái gì?"
Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc, nói: "Còn có ngón tay hả?"
Triệu Vũ Dương liền giật mình, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi đến cực điểm.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần đã không cho hắn cơ hội để nói nữa, trực tiếp nhấc chân lên.
Răng rắc, răng rắc.
Giẫm gãy mười ngón tay của hắn.
Triệu Vũ Dương đau đớn đến co quắp, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, giống như như nấu nước, nhưng một câu hung hăng cũng không dám nói thêm nữa.
Bởi vì hắn phát hiện ra rằng 'bạn học Lâm' này căn bản chính là một kẻ tâm thần. Là một kẻ biến thái.
Là một kẻ não tàn.
Chơi ngang với một người như vậy chỉ là tìm đường chết.
"Còn thuốc giải thì sao?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
"Trên ... trên người ta, dưới...thắt lưng ... có một cái túi da, bên trong có một cái lọ nhỏ màu đỏ, là thuốc giải...của...Thần Tượng Tuý..." Triệu Vũ Dương thở hổn hển nói.
Lâm Bắc Thần dùng kiếm chỉ vào một kiếm sĩ bên cạnh, nói: "Ngươi, lại đây, lấy thuốc giải, cứu người."
Kiếm sĩ đó không dám sơ suất, vội vàng chạy đến bên cạnh Triệu Vũ Dương nói một câu “công tử đắc tội rồi.” Rồi đưa tay tới thắt lưng, quả nhiên đã tìm được một cái túi da đặc biệt, bên trong có sáu cái lọ nhỏ có màu sắc khác nhau, còn có một số thứ khác như sách, ám khí, phi châm.
Hắn lấy cái lọ nhỏ màu đỏ trong đó ra, mở nắp chai, một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
"Để bọn họ ngửi mùi này thì có thể giải trừ thuốc mê ..."