Lâm Bắc Thần khẽ giật mình.
Kiếm Thập Thất?
Đây không phải kiếm thuật Nhuyễn Phạn Vương lão Đinh truyền thụ cho hắn sao?
Tuy nhiên, lão Đinh truyền thụ cho hắn bản không được trọn vẹn.
Chỉ có bảy chiêu trước.
Từ kiếm nhất đến kiếm thất.
Chẳng lẽ đây chính là bản hoàn chỉnh?
Vậy thì tốt quá rồi.
Kiếm Thập Thất phiên bản không trọn vẹn đã có thể nói là vô địch.
Lâm Bắc Thần mấy lần khắc cường địch Đông Đạo Chân Châu đều nhờ vào Kiếm Thập Thất.
Nếu như có được bản đầy đủ...
Suy nghĩ một chút, hô hấp Lâm Bắc Thần bắt đầu dồn dập, hưng phấn run rẩy.
Không nghĩ đến lần này cẩu nữ thần lại hào phóng như thế.
Hắn bắt đầu mở quyển sách ra.
Tổng cộng có mười bốn trang.
Bảy trang trước theo thứ tự từ kiếm nhất đến kiếm thất.
Từ trang thứ tám đến trang thứ mười bốn là kiếm bát đến kiếm thập tứ.
“Đằng sau đâu?”
Lâm Bắc Thần lật đến trang cuối cùng, vẻ mặt bất mãn ngẩng đầu nhìn Kiếm Tuyết Vô Danh: “Không phải Kiếm Thập Thất sao? Tại sao chỉ có mười bốn chiêu? Phần sau cùng thì sao?”
“Bên dưới không có.”
Kiếm Tuyết Vô Danh lại ngửa cổ rót chén rượu gạo vào họng, cái cổ thiên nga nhỏ nhắn mềm mại tràn đầy sức co giãn.
Tư thế “uống chết thì thôi”.
Lâm Bắc Thần lại càng như phát mộng. Bên dưới không có?
Mẹ kiếp.
Ý gì?
Thái giám?
Trước giờ hắn chỉ nghe nói qua văn học mạng thừa thãi thái giám, nhưng hắn chưa từng nghe nói qua người sáng tạo bí tịch võ đạo lại là một thái giám.
“Đừng làm vẻ mặt như gặp quỷ nữa.”
Miệng Kiếm Tuyết Vô Danh đầy mùi rượu, cười nói: “Kiếm Thập Thất chính là kiếm kỹ cực đạo, người bình thường nắm giữ một chiêu nửa thức cũng có thể xưng hùng kiếm đạo rồi. Trong này có mười bốn chiêu, ngươi có gì còn không hài lòng?”
“Nói cách khác, thật ra bản này của ngươi cũng là bản không hoàn chỉnh?” Lâm Bắc Thần lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của Kiếm Tuyết Vô Danh. “Có thể có được bản không hoàn chỉnh này đã là không dễ dàng rồi.”
Kiếm Tuyết Vô Danh duỗi đầu lưỡi màu đỏ liếm vết rượu còn đọng ở khóe miệng, trừng mắt nhìn Lâm Bắc Thần: “Đừng nói nhảm nữa, hãy lo học, lo luyện tập đi. Chờ ngươi nắm giữ xong mười bốn chiêu, đoạt cái gọi là quán quân giải thi đấu thần tuyển, tung hoành vô địch Thần giới cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Lâm Bắc Thần im lặng.
Đừng chỉ uống rượu, ăn củ lạc gì đó đi.
Hắn cầm lấy bí tịch Kiếm Thập Thất, vừa đọc vừa lộ vẻ nghi hoặc: “Không đúng.”
“Làm sao?”
Kiếm Tuyết Vô Danh tiếp tục hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Lâm Bắc Thần bộp một tiếng đóng lại quyển bí tịch: “Nếu Kiếm Thập Thất này lợi hại như vậy, vì sao ngươi không giữ lại để tu luyện?”
Sau khi luyện thành, ngươi cũng có thể quét ngang Thần giới?
Bí tịch này ném ở bất kỳ chỗ nào cũng sẽ giống như Cửu Âm Chân Kinh trong võ hiệp Kim Dung, trong nháy mắt gây nên một trận gió tanh mưa máu để tranh đoạt.
Cẩu nữ thần có trong tay nhưng lại không tu luyện.
“Loại kiếm kỹ rác rưởi này không xứng với ta.”
Kiếm Tuyết Vô Danh hất cằm, kiêu ngạo nói: “Ta xứng đáng dùng thứ tốt hơn.” Lâm Bắc Thần: “...”
Ngươi đang nói tiếng người à?
Sau khi luyện thành kiếm kỹ rác rưởi thì có thể tung hoành Thần giới?
Thế Thần giới là cái gì?
Bãi rác sao?
Tuy nhiên, vừa rồi hắn đã xem qua bản nội dung còn thiếu của Kiếm Thập Thất, ít nhất nội dung từ kiếm nhất đến kiếm thất không giả.
Kiếm bát đến kiếm thập tứ cũng cực kỳ thâm ảo.
Loại cặn bã học vấn như Lâm đại thiếu, cho dù dùng cả đời để xem qua, đoán chừng cũng không hiểu nội dung bên trong.
Không giống như là giả.
“Quyển bí tịch này không phải do Kiếm Chi Chủ Quân Miện Hạ ban thưởng chứ?” Linh quang lóe lên trong đầu Lâm Bắc Thần, hắn đột nhiên tìm được đáp án.
Thái độ kiểu khám phá ra được bí mật: “Cho nên, ngươi không dám tự mình tu luyện, chỉ có thể ngoan ngoãn giao cho ta, đúng hay không? Ngươi đừng có mà phủ nhận, nhất định là như vậy rồi.”
Bốp, Kiếm Tuyết Vô Danh đập bình rượu lên bàn, cố nín cười, làm ra vẻ phiền muộn: “Không nghĩ đến lại bị ngươi nhìn ra.”
Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Ha ha, mặc dù ngươi là một thợ săn giỏi, nhưng ngươi cũng không gạt được hồ ly ta đâu.”
“Mất mặt quá, rượu này ngươi mời nhé.” Kiếm Tuyết Vô Danh lại nói.
Lâm Bắc Thần dương dương đắc ý, thu hồi bí tịch Kiếm Thập Thất: “Được, nể mặt ngươi. Ngươi cứ tùy tiện uống mấy bình rượu gạo lức đi, ta còn mời ngươi được.”
“Ông chủ.”
Hai mắt Kiếm Tuyết Vô Danh lập tức sáng lên, lớn tiếng nói: “Thêm mười bình nữa nhé.”
“Đúng rồi, tại sao không thấy Ngân Hoàng Hải Vũ Miện Hạ vậy?”
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
“À, gần đây nàng ta nhận được một đơn hàng lớn, cho nên hơi bận.” Kiếm Tuyết Vô Danh mập mờ suy đoán.
Một bữa rượu uống trọn vẹn một canh giờ.
Kiếm Tuyết Vô Danh bưng bình rượu dốc ngược vào miệng của mình.
Thứ rượu màu trắng nhạt thuận theo khóe miệng của nàng chảy xuống, rất nhanh thấm ướt cổ áo, chảy vào quần áo trong, ướt sũng áo ngoài, dán sát trước ngực.
Ướt thân dụ hoặc?
Lâm Bắc Thần nhìn một hồi, thật sự nhịn không được.
Hắn vỗ bàn một cái: “Quá lãng phí, ngươi không thể uống rượu một cách đàng hoàng được sao?”
Khi còn ở trái đất, hắn rất ghét mấy thứ được gọi là hiệp khách. Mẹ nó, cứ không thể uống rượu một cách đàng hoàng, nhất định phải đổ tới đổ lui trên người mình. Kết quả, một bình rượu mất hết hai phần ba đổ ra ngoài, giống như không uống rượu như thế thì không thể hiện được sự phóng khoáng của mình vậy.
Đây không phải đầu óc có bệnh à?