Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1772: Ta tìm ngươi rất lâu rồi




Lâm Bắc Thần cười hắc hắc, thu hồi điện thoại, không tiếp tục để ý nữa.

Hắn tin rằng cuối cùng Kiếm Tuyết Vô Danh sẽ mềm xuống thôi.

Một lát sau.

Tiểu Mị Lâu.

“Đến rồi.”

Thần chiến sĩ nói: “Đại nhân nhà ta đang ở trong phòng lầu hai chờ ngươi.”

“Meo, khách nhân mời sang bên này.”

Tiểu miêu nương hai màu đen trắng lanh lợi đi trước dẫn đường.

Lại là con mèo này.

Ánh mắt của Lâm Bắc Thần không khỏi bị vòng eo của tiểu miêu nương hấp dẫn. Nhìn rất có phong cách.

Mặc dù vóc dáng hơi lùn một chút nhưng tỷ lệ tư thái vô cùng tốt, xinh đẹp thướt tha. Cái đuôi và tai mèo có dụ hoặc rất khác, đến mức có thể xếp tiểu gia hỏa này vào phạm trù mỹ nữ.

Chỉ là có một vấn đề đã quấy nhiễu Lâm Bắc Thần.

Nếu cởi quần áo ra, trên người miêu nương là làn da của nhân loại hay là lớp lông mèo mềm mại?

“Nữ khách nhân đang ở bên trong.”

Tiểu miêu nương dẫn Lâm Bắc Thần đến trước cửa bao sương: “Khách nhân, mời vào.”

Gương mặt Lâm Bắc Thần hiện lên sự xấu hổ.

Cmn!

Tên vương bát đản nào lại chọn bao sương này thế?

Là căn phòng bao sương mà trước đó hắn và tiểu thiếu phụ Thanh Lôi đã từng “trao đổi” qua.

Nhìn vật nhớ người.

Lâm Bắc Thần vô thức ôm eo.

Không sao.

Dù sao lần này gặp là một nam nhân.

Cũng chẳng có gì phải lúng túng.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Bắc Thần đẩy cửa bước vào.

Chỉ trong nháy mắt sau đó, sau khi nhìn thấy người đang ngồi, trong đầu của hắn ông một cái, biểu hiện đột nhiên trở nên rất đặc sắc.

....

Bên ngoài.

Tiểu miêu nương thướt tha sau khi cánh cửa đóng lại, đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo bóng lưng Lâm Bắc Thần.

Đứng ngoài cửa, miệng của nó thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó.

Nếu có người đứng gần cẩn thận lắng nghe, nhất định sẽ nghe được tiểu miêu nương này đang mài răng mắng chửi người.

“Meo, quả nhiên là cặn bã nam không biết xấu hổ.”

“Mấy ngày trước mới cùng với Thanh Lôi tỷ tỷ mướn phòng. Hôm nay đã đổi thành người khác.”

“Meo, không biết có cần giết chết hắn hay không?”

“Loại cặn bã nam này, chết cũng chưa hết tội, meo.”

“Không được, có lẽ Thanh Lôi tỷ tỷ sẽ thương tâm lắm. Tỷ ấy đẹp như vậy, nếu không, tâm người ta sẽ nát...”

“Ta nhất định phải dùng lưu ảnh thần thức ghi lại, về sau sẽ nói cho Thanh Lôi tỷ tỷ nghe.”

“Khoan đã, hình như ta không được vào phòng.”

“Meo, buồn bực quá.”

Gương mặt tiểu miêu nương ngây ra, càng nghĩ càng cảm thấy mình tiến vào ngõ cụt. “Nếu không, bây giờ ta đi tìm Thanh Lôi tỷ tỷ?”

“Không được, ta sẽ bị ông chủ lòng dạ hiểm độc của quán rượu trừ lương mất.”

Cuối cùng, nó không thể không lưu luyến từ bỏ.

...

Trong phòng.

Đối diện với Lâm Bắc Thần là một người.

Một nữ nhân.

Một nữ nhân khung xương cao lớn, oai hùng đoan chính.

Nàng mặc áo giáp màu đen, bất luận tạo hình kiểu dáng hay là nguyên liệu chế tác đều có thể nhìn ra nó cao cấp hơn thần chiến sĩ quyến tộc Đại Hoang bình thường gấp mấy lần. Nàng ngồi trong phòng giống như một cỗ máy chiến tranh núp trong bóng tối, có thể thúc đẩy chiến tranh bất cứ lúc nào.

Điều khiến cho Lâm Bắc Thần càng thêm kinh ngạc hơn giáp trụ chính là trên người nữ nhân cao lớn này phát ra sát khí.

Sát khí rất nồng đậm, giống như một thần tướng vừa từ trong chiến tranh giết chóc trăm vạn đắc thắng trở về.

Nếu có Thiến Thiến ở đây, nàng nhất định sẽ xem nữ nhân này là tri kỷ và thần tượng. Lâm Bắc Thần đưa ra phán đoán.

“Ngươi chính là tiểu câm điếc đã cứu Hàn Lập?”

Nữ nhân kia chậm rãi đứng dậy, chiều cao so với Lâm Bắc Thần chỉ cao hơn chứ không thấp, bên trong ánh mắt yên tĩnh mang theo một sự hiếu kỳ đánh giá hắn: “Ta xin tự giới thiệu, ta tên An Đại Hoa, thê tử của Phó thống lĩnh Hàn Quần thần chiến sĩ Đại Hoang Thần Điện đại khu Tây Bắc.”

Cái gì?

Vợ người ta?

Lâm Bắc Thần nhẹ gật đầu. Tiếp tục giả vờ câm điếc.

“Ta tìm ngươi rất lâu rồi.”

An Đại Hoa nói tiếp: “Trước đó mấy lần ta có đến trạm trung chuyển tầng thứ tư nhưng đều không gặp được ngươi. Không nghĩ đến hôm nay vận khí không tệ. Lạc Tuyết rất nhớ ngươi, hy vọng ngươi có thể đến Hàn phủ gặp con bé.”

Hả?

Lâm Bắc Thần sững sờ.

Đây là ý gì?

Cảm giác giống như đang làm mai.

“Lạc Tuyết không có nói qua với các ngươi ta đã có vợ sao?”

Một khung chat hiện lên bên miệng Lâm Bắc Thần.

Ánh mắt An Đại Hoa lại hiện lên sự hiếu kỳ.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người câm điếc dùng phương thức này để đối thoại. Đúng là thú vị.

Đương nhiên, nàng đã kịp phản ứng sau đó.

Cái gì?

Đã lấy vợ?

Nói cách khác, là do Hàn Lạc Tuyết đơn phương? Như vậy sao được?

Lông mày của nàng lập tức cau lại.

Lâm Bắc Thần thấy thế, vội tặng thêm cho An Đại Hoa một định ngữ: “Một vợ người ta không quen che giấu tâm tư của mình.”

“Ngươi không biết?”

Lâm Bắc Thần tiếp tục thả ra khung chat.

An Đại Hoa gật đầu.

Trước tiên, nàng từ bỏ thuyết phục Lâm Bắc Thần đi gặp Hàn Lạc Tuyết, đồng thời cũng quyết định về nhà thuyết phục tiểu chất nữ này lại.

Thiếu nữ trong sạch cần chi phải gả cho người ta làm thiếp chứ.

“Ngươi cứu được Lạc Tuyết và mẹ của nàng, có ân đối với Hàn gia chúng ta. Trượng phu của ta vẫn luôn muốn cảm tạ ngươi. Đáng tiếc gần đây chàng ấy bận rộn việc tổ chức giải thi đấu thần tuyển, thật sự không rảnh để phân thân. Chàng trai trẻ, ngươi muốn thù lao gì không?”

An Đại Hoa nói sang chuyện khác.

Lâm Bắc Thần lập tức hiểu ra hắn không cần đi gặp Hàn Lạc Tuyết.

Thật ra, hắn cũng chẳng hy vọng gặp lại.

Dù sao, bây giờ Hàn Lạc Tuyết đã có người nhà làm lớn, sẽ có được chiếu cố rất tốt, không giống như Thanh Lôi không có nơi nương tựa.

Mà hắn cũng đã báo ân cứu mạng rồi. Tất cả nhân quả đều đã được thanh trừ.

Không cần thiết phải chậm trễ con gái nhà người ta.

Hơn nữa, hắn còn xác định một chuyện khác.

Kiếm Tuyết Vô Danh cũng không bị bại lộ.

Ít nhất Hàn Quần vẫn chưa biết mối quan hệ giữa hắn và Kiếm Tuyết Vô Danh. Về phần thù lao...

Lâm Bắc Thần nhớ đến việc hắn bị cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh lừa đảo. “Nếu như có thể, ta muốn có được một danh ngạch tham gia thi đấu thần tuyển.” Lâm Bắc Thần viết vào khung chat.