Người mặc trường bào vàng tháo cái mũ xuống, lộ ra gương mặt trắng tinh, chậm rãi bước lên mấy bước, thản nhiên nói: “Xin nghỉ một lần, trực tiếp từ chủ quản váy tím xuống làm nhân viên thu mua váy trắng? Đây là quy củ do chi nhánh Ma Nguyên Trai tầng thứ tư Ma Uyên lập ra sao?”
“Con mẹ nó ngươi là...”
Cái Tứ Dã bị phản đối, theo bản năng muốn quát trở lại.
Nhưng đợi đến khi nhìn rõ gương mặt trắng mịn đó, trong đầu Cái Tứ Dã lập tức như có trăm ngàn luồng sấm sét xẹt qua. Sau khi kịp phản ứng, ông ta bị dọa đến hồn phi phách tán.
“Chủ... chủ... chủ gia, ta...”
Cái Tứ Dã nằm mơ cũng không nghĩ đến người quản lý Ma Nguyên Trai lại dùng phương thức ra sân như vậy.
Tiểu Tư Nhiên ở bên cạnh tất nhiên cũng nhận ra Tần Thụ.
Vị nương môn chuyên môn dùng nhan sắc của mình du tẩu giữa đám nam nhân lập tức như phát mộng.
Thú vị nhưng mà ác quá.
Đường đường là quản lý Ma Nguyên Trai, nhưng lại cải trang cách ăn mặc, dùng thái độ tùy tùng đi theo đằng sau người khác.
Hơi bị hạ giá!
Đầu óc Tiểu Tư Nhiên nhanh chóng vận chuyển.
Lại nghĩ đến một khả năng khác.
Địa vị nam nhân Thanh Lôi dính vào còn cao hơn Tần Thụ đại nhân?
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Tư Nhiên không rét mà run.
Tịnh Nhai Cầm Thú Tần Thụ cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Hắn vốn là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Chỉ cần có thể mua sắm xương cốt to to nho nhỏ của đám ma thú trong Ma Uyên cho cửa hàng, làm tiểu đệ người khác thì như thế nào?
Người am hiểu trang bức tinh túy như hắn, hôm nay nhất định sẽ nể mặt đủ Lâm Bắc Thần. Cho nên, ngay từ đầu ông ta để cho Thanh Lôi và Lâm Bắc Thần lên tiếng trước.
Sau đó ông ta mới đứng ra làm chỗ dựa.
Sự việc về sau trở nên đơn giản hơn nhiều.
Đám người Tần Thụ và Lâm Bắc Thần trực tiếp tiến vào hậu viện Ma Nguyên Trai. Một cuộc họp nhân viên lâm thời được tổ chức trong thời gian một chén trà.
Cái Tứ Dã không chút nghi ngờ bị mất chức ngay tại chỗ.
Người đàn ông mập mạp nơm nớp lo sợ quỳ gối ngay tại chỗ, run lẩy bẩy cầu khẩn: “Chủ gia, xin hãy cho ta một cơ hội. Chủ gia, hai năm qua, ta vì Ma Nguyên Trai mà cẩn trọng, không có công cũng có lao. Ta...”
“Vả miệng.”
Tần Thụ thản nhiên nói.
Theo lời hắn nói, một người áo vàng bước lên đánh vào mặt Cái Tứ Dã mấy bạt tai.
Mặt Cái Tứ Dã lập tức sưng phồng như đầu heo, răng gần như bay hết ra ngoài, máu me đầy mặt.
Những người khác trong tiệm nhìn thấy, bị dọa đến không dám thở mạnh. Sắc mặt Tần Thụ lạnh nhạt.
Lúc này hắn không còn là người gặp mặt thì cười, gặp người trước mời thuốc lá mà là một quản lý tối cao Ma Nguyên Trai vô tình lãnh khốc, phát huy vô cùng tinh tế.
“Về phần nhân viên thu mua váy tím Tiểu Tư Nhiên...”
Tần Thụ lãnh đạm nhìn về phía “thủ phạm chính”.
“Không, đại nhân, tha cho ta đi.”
Tiểu Tư Nhiên bị dọa đến hồn bất phụ thể. Không đợi Tần Thụ nói xong, nàng ta đã lập tức quỳ xuống đất lớn tiếng cầu khẩn.
Lúc này, nàng ta không dám khoe khoang sắc đẹp của mình nữa. “Còn phải xem Thanh Lôi có muốn tha thứ cho ngươi hay không.” Tần Thụ không hổ danh là nhân tinh.
Hắn sẽ đóng vai phụ vào lúc thỏa đáng nhất.
“Từ nay về sau, Thanh Lôi chính là Đại chưởng quỹ cửa hàng chi nhánh Ma Nguyên Trai tầng thứ tư Ma Uyên, tất cả sự vụ lớn nhỏ trong cửa hàng đều do Thanh Lôi quyết định. Việc xử lý hai tên ăn cây táo rào cây sung này như thế nào, mời tân Đại chưởng quỹ quyết định đi.”
Trong khoảnh khắc quay đầu lại, Tần Thụ lập tức thay đổi sắc mặt, vốn gương mặt béo đang bao phủ trong màn sương lạnh lập tức chuyển thành gương mặt chân thành, nhẹ gật đầu với Thanh Lôi.
Thanh Lôi ngẩn ra.
Nàng vô thức nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Mặc dù đã sớm biết mình sẽ trở thành Đại chưởng quỹ nhưng khi giờ phút đó đến thật, nàng vẫn còn choáng váng.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần mang theo nụ cười, cũng không nói gì. Ngươi đã trở thành tiểu thiếu phụ thành thục.
Ngoại trừ phương diện chiến đấu vào ban đêm, ta còn có rất nhiều động tác và chiêu thức bí truyền có thể nắm tay dạy cho ngươi...
Phương diện khác, phải dựa vào chính ngươi cố gắng.
Thanh Lôi hiểu ý Lâm Bắc Thần.
Nàng hít sâu một hơi thật dài, mạch suy nghĩ rất nhanh liền rõ ràng.
“Cái Tứ Dã, hai năm qua ngươi tự tung tự tác trong cửa hàng, trong lòng ngươi biết rất rõ. Lúc đầu, đây vốn là một cửa hàng lớn, nhưng dưới sự quản lý của ngươi, công trạng ngày một đi xuống. Ngươi hãy đến bàn giao với đội chấp pháp Ma Nguyên Trai đi.”
Cái Tứ Dã bị dọa đến đái ra quần.
Với đủ loại hành vi làm việc thiên tư thôn tính của ông ta, tiến vào đội chấp pháp Ma Nguyên Trai, trước tiên cần phải lột mười tám lớp da rồi mới chết sau.
Nhưng ông ta đã bị đánh nát miệng, tiếng cầu xin tha thứ không nói ra được.
Bịch bịch bịch...
Ông ta không ngừng dập đầu kêu rên.
Ai có thể nghĩ đến, một tiểu nữ nhân sắp bị ông ta nắm trong tay, chuẩn bị lột sạch hung hăng lăng nhục, bây giờ lại trực tiếp trở thành người nắm giữ sinh tử của ông ta.
Vận mệnh chính là kỳ lạ như vậy đấy.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã bị người ta kéo xuống giống như kéo một con chó hoang.
“Về phần ngươi...”
Thanh Lôi nhìn về phía Tiểu Tư Nhiên: “Mặc dù ngươi có rất nhiều gút mắc với Cái Tứ Dã, nhưng ngươi cũng không mắc sai lầm gì lớn, năng lực thu mua không tệ, cũng là người có kinh nghiệm trong cửa hàng của chúng ta. Ta có thể mở một mặt lưới cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi muốn ở lại, ngươi sẽ bị giáng xuống chức nhân viên thu mua váy trắng. Ngươi phải ráng biểu hiện cho tốt.”