Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1769: Là ngươi?




“Nơi này chính là nơi làm việc của mẹ sao?”

Tiểu An An được Thanh Lôi bế, mở to hai mắt quan sát bốn phía.

Tiểu An An từ nhỏ đến lớn đều sinh sống trong một căn viện nho nhỏ, trước giờ chưa từng gặp qua một nơi đèn đuốc sáng trưng, dòng người như dệt như thế này. Cô bé chỉ biết mở đôi mắt thật to hiện đầy sự kinh ngạc quan sát xung quanh.

Ngay từ đầu, cô bé còn nhút nhát không dám lên tiếng.

Về sau, bởi vì có Lâm Bắc Thần bên cạnh, gan cũng dần lớn hơn, cô bé mới dám ôm cổ Thanh Lôi lặng lẽ nhỏ giọng hỏi.

Biểu hiện sợ quấy rầy những người bên cạnh.

Trong lòng Thanh Lôi cảm thấy hơi khó chịu.

Con gái như thế khiến nàng nghĩ đến có phải trước đó nàng đã quá cân nhắc đến chi phí sinh hoạt và chữa bệnh, giống như Lâm Bắc Thần đã nói, vẫn còn sơ sót đối với việc chiếu cố phương diện tâm lý của con gái hay không.

Đảo mắt, tất cả đã đến Ma Nguyên Trai.

Trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên là sân nhà Khoáng Thạch Chi Chủ thần hệ.

Ma Nguyên Trai chiếm diện tích cực lớn, vị trí cực giai.

“Căn phòng lớn thật xinh đẹp.”

Tiểu An An nhìn thấy Ma Nguyên Trai, ánh mắt sáng lên.

Đứa bé nào nhìn thấy sự vật tốt đẹp, kiểu gì cũng cảm thấy tâm trạng vui vẻ.

Giống như Tiểu An An lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Bắc Thần.

Cửa chính Ma Nguyên Trai.

Dòng người ra vào như dệt.

Tiểu Tư Nhiên mới sáng sớm không kịp chờ đợi đứng ở cửa chính, vất vả chờ nửa canh giờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy thứ mà nàng ta muốn thấy.

Người đầu tiên nàng ta thấy chính là Thanh Lôi.

Nàng không thèm quan tâm đến những người bên cạnh Thanh Lôi, cố ý lớn tiếng nói: ‘Thanh Lôi chủ quản, ngươi rốt cuộc đã trở về. Ha ha, Cái chưởng quỹ đang chờ ngươi đấy.”

Âm thanh cực lớn.

Chính là muốn tất cả mọi người cùng nghe thấy.

Quả nhiên, Cái Tứ Dã trong nháy mắt đã bị triệu hoán ra.

Kinh nghiệm của ông ta còn phong phú hơn so với Tiểu Tư Nhiên một chút.

Đầu tiên là nghi hoặc nhìn lướt qua bốn người bên cạnh Thanh Lôi.

Ông ta không biết người mặc khinh giáp da màu trắng đeo mặt nạ là Lâm Bắc Thần, nhưng chất liệu, chế tác và kiểu dáng quá đơn điệu, không đáng tiền.

Hẳn là một mạo hiểm giả không quan trọng.

Ba người mặc áo choàng có mũ màu vàng cũng đeo mặt nạ, dường như cũng không phải đại nhân vật gì.

Không có tính uy hiếp.

Trong nháy mắt, Cái Tứ Dã đã đưa ra tất cả phán đoán.

“Thanh Lôi, hôm qua ngươi nghỉ không công hết nửa ngày, hôm nay lại còn đến muộn.”

Sắc mặt Cái Tứ Dã âm trầm nói: “Bây giờ còn mang theo con gái của ngươi đến cửa hàng, rốt cuộc ngươi có còn để Đại chưởng quỹ cửa hàng Ma Nguyên Trai ta vào mắt hay không?”

“Đại nhân, hôm qua ta...”

Thanh Lôi vô thức muốn giải thích.

“Không cần nói.”

Cái Tứ Dã khoát tay, trực tiếp cắt ngang lời nàng.

Lúc này, ông ta sẽ không cho Thanh Lôi bất kỳ cơ hội giải thích nào.

Ông ta cười lạnh: “Bây giờ ta chính thức tuyên bố, ngươi đã làm trái nội quy cửa hàng một cách nghiêm trọng. Từ giờ trở đi, ta giải trừ chức chủ quản thu mua váy tím của ngươi, một lần nữa giáng xuống chức nhân viên thu mua váy trắng. Mỗi ngày, định mức thu mua của ngươi phải đạt được mười vạn điểm cống hiến. Bằng không, ngươi sẽ bị khấu trừ toàn bộ vào lương.”

Đây chính là cố ý gây khó.

Mỗi ngày mười vạn điểm cống hiến, đừng nói một nhân viên thu mua váy trắng, ngay cả nhân viên thu mua váy tím thâm niên cộng lại cũng chưa chắc có thể hoàn thành.

Cái Tứ Dã biết rõ chứng bệnh Hoa Ngấn của con gái Thanh Lôi, nhất định phải trông cậy vào tiền lương hàng tháng để mua thuốc.

Cho nên, ông ta mới cố ý định ra một định mức không có khả năng hoàn thành. Chính là muốn cắt hết hy vọng của Thanh Lôi.

Cái Tứ Dã đã mất đi hứng thú mèo vờn chuột, muốn trong thời gian ngắn nhất đánh tan ý chí của nàng, khiến cho nàng không thể không lựa chọn trầm luân, thần phục ông ta.

Phương án này đã sớm được Cái Tứ Dã chế định xong.

“Ha ha, Thanh Lôi chủ quản...”

Tiểu Tư Nhiên cuồng hỉ trong lòng, không để mất cơ hội bỏ đá xuống giếng, làm ra vẻ khoa trương: “A, không, hẳn là váy trắng Thanh Lôi, bây giờ ngươi đi thay trang phục làm việc đi. Hiện tại, ngươi một lần nữa trở thành cấp dưới của ta. Hì hì, hôm nay ngươi đi làm trễ một nén nhang, định mức mười vạn một chút cũng không thể ít hơn.”

Thanh Lôi không khỏi nói.

Hai người này rõ ràng đang cố ý làm khó dễ nàng. Nhưng có nói nhiều hơn cũng không có tác dụng.

Ánh mắt Lâm Bắc Thần dò xét qua lại Cái Tứ Dã và Tiểu Tư Nhiên, không khỏi cười nói: “Một đôi cẩu nam nữ đúng là không đau không nhớ bị đánh. Lần trước ta đã buông tha cho các ngươi, lần này các ngươi còn dám làm khó người của ta. Xem ra, không dạy cho các ngươi một bài học là không được mà.”

Cái Tứ Dã cau mày.

Giọng nói này, rất quen thuộc.

“Là ngươi?”

Ông ta lập tức nhận ra Lâm Bắc Thần.

Chính là khách quý mặc áo giáp đen đeo mặt nạ đen bảy ngày trước.

Trách không được tiện nhân Thanh Lôi dám bỏ bê công việc thời gian lâu như vậy hôm qua, không nghĩ đến là đi bồi ngủ. Đúng là đáng chết.

“Thì ra là vị khách nhân này.”

Cái Tứ Dã cũng đã sớm quyết định, lần này tuyệt đối không nể mặt người gọi là “khách quý” đó nữa.

So sánh với công trạng của cửa hàng, kéo Thanh Lôi lên giường sớm một chút quan trọng hơn.

“Đây là quy củ cửa hàng Ma Nguyên Trai chúng ta, xin ngươi đừng tùy tiện nhúng tay.” Nhúng tay cũng không nể mặt ngươi.

Cái Tứ Dã chờ mong Lâm Bắc Thần sẽ lên tiếng lần nữa, khi đó ông ta sẽ không chút lưu tình dằn mặt lại.

Nhưng Lâm Bắc Thần lại không nói gì.

Hắn chỉ quay sang nhìn người mập mạp mặc trường bào vàng bên cạnh. “Tại sao ta lại không biết Ma Nguyên Trai có quy củ như thế chứ?”