Ngày hôm sau.
Bầu trời quang đãng.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, y sam càng ngày càng ít đi.
Nếp sống ở thế giới này cũng khá thoáng, nhất là nữ tử, váy gió mùa hè thịnh hành không thua kém gì trên trái đất, thế là nhìn ra đường phố đều là trắng loá và trắng nõn nà, 'phong cảnh' cũng càng ngày càng tươi đẹp hơn.
Lâm Bắc Thần bỏ học một ngày, đi dạo trên đường phố.
Đương nhiên hắn không phải là để ngắm ‘phong cảnh’, mà là một số khoản nợ từ việc đấu giá huy hiệu ngôi sao trong vòng dự tuyển vẫn còn chưa thu hết.
Ngày mai đã là vòng thi đấu chính thức của Thiên Kiêu Tranh Bá.
Lâm Bắc Thần, Bạch Khâm Vân, Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ bốn người sẽ đại diện cho học viện Sơ Cấp Số 3 ra trận.
Cho nên, hắn phải xử lý xong tất cả những việc vặt vãnh này trong ngày hôm nay.
Đương nhiên, trong quá trình này nhân tiện ngắm nhìn những đôi chân dài trắng nõn của thế giới này là điều hợp tình hợp lý, đúng chứ?
Lần trước khi Lâm Bắc Thần thu nợ cũng gặp phải một số đùn đẩy và dây dưa, lần này đi đến đâu các trại chủ nhìn thấy hắn quả thực giống như gặp gia gia, vô cùng nhiệt tình, không đợi hắn mở miệng đã ngay lập tức đưa đầy đủ số tiền vàng trên khế ước, có một số người thậm chí còn chủ động đưa lãi suất.
Rất rõ ràng, những gì đã xảy ra trong đêm ước hẹn đấu kiếm ngày hôm qua đã được lan truyền trong phạm vi ở một số vỉa hè.
Chờ đến chiều, cuối cùng cũng thu thập được hết tiền vàng.
Bất giác, hắn đã đi đến trước cổng quán trọ Duyệt Lai.
Con sâu thèm ăn của Lâm Bắc Thần đại động.
"Khách quan, mời vào trong, ngài dừng chân ăn uống hay ở trọ?" Một tiểu nhị mũm mĩm với nụ cười dễ mến bước ra.
"Rượu ngon và đồ ăn ngon, đều đem lên cả đi.”
Lâm Bắc Thần ngồi vào vị trí như lần trước, đặt một bàn ăn lớn, lại muốn gọi Đào Hoa Nhưỡng tự ủ của quán, ngồi xuống từ từ ăn uống.
Trong quán khách khứa rất đông, tương đối náo nhiệt.
"Khách quan, rượu của ngài đây."
Tiểu nhị mũm mĩm của quán bưng một khay rượu bước tới.
"Tiểu nhị, sao ta không thấy tiểu nhị tên Nhạc Hồng Tuyết kia?"
Lâm Bắc Thần thản nhiên hỏi một câu.
Sắc mặt của tiểu nhị mũm mĩm hơi thay đổi, lắc đầu nói: "Ta không biết." Nói xong liền giống như trốn rắn rết, đặt rượu lên bàn rồi xoay người rời đi.
Hả?
Lâm Bắc Thần liền sửng sốt.
Có chuyện gì vậy?
Biểu hiện này hình như không đúng lắm.
Có vẻ như có Nhạc Hồng Tuyết đã xảy ra chuyện rồi.
Hắn vẫy tay ra hiệu, gọi tiểu nhị mũm mĩm qua đây, đưa ra mười tiền đồng, nói: "Nói cho ta biết, Nhạc Hồng Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mười tiền đồng này là của ngươi."
Khuôn mặt của tiểu nhị lộ ra vẻ đấu tranh, cuối cùng lắc đầu nói: "Ta thật sự không biết, ngài đừng hỏi nữa."
Cho dù Lâm Bắc Thần có hỏi lại, hắn cũng sẽ không chịu đáp lời, cũng không chịu đi qua.
Lâm Bắc Thần ngày càng trở nên tò mò hơn. Nhạc Hồng Tuyết chắc chắn là đã xảy ra chuyện. E là có liên quan đến sự tranh đấu của bang phái? Thật đáng tiếc.
Thiếu niên đó ân oán phân minh, tính cách lương thiện, vì bằng hữu mà bất chấp mạng sống, Lâm Bắc Thần rất kính phục, những cái khác không nói, hôm đó ở trong con hẻm nếu như đổi lại là hắn, tự hỏi trong tình huống đã biết rõ chắc chắn phải chết thì có kiên trì được đến mức độ đó hay không.
Một thiếu niên tốt như vậy mà phải gia nhập bang phái.
Tâm trạng của Lâm Bắc Thần đột nhiên trở nên không tốt lắm, cũng không định tiếp tục ăn, liền bảo tiểu nhị đóng gói đồ ăn còn lại, gọi thêm một chum rượu nữa rồi rời khỏi quán trọ Duyệt Lai.
Ai mà biết, vừa mới bước ra khỏi cửa, Lâm Bắc Thần đã có một cảm giác kỳ lạ--
Mình bị người ta theo dõi.
Cảm giác này rất đặc biệt, có lẽ là trực giác sau khi tinh thần lực đã được tu luyện đến một trình độ nhất định.
Trong lòng hắn khẽ động, giả vờ như không cảm thấy gì, đi về phía một con hẻm hẻo lánh.
Bất giác lại đi đến nơi cứu người ngày hôm đó.
Một con đường chật hẹp dài hơn 400 mét với bức tường cao hơn hai mét, hai đầu chặn lại một, trừ khi thân pháp kinh người, nếu không căn bản không thể thoát ra được.
Đi đến giữa con hẻm, quả nhiên là hai bên đều xuất hiện hơn chục bóng người, tất cả đều mặc y phục đen, tay cầm lợi khí, lưỡi dao loé lên hàn quang, bước chân ung dung từ hai đầu ép tới.
Lâm Bắc Thần dừng bước.
"Người nào vậy?"
Hắn giả vờ sợ hãi hỏi.
Không ai trả lời.
"Lên, hạ gục hắn."
Có người hét lên ra lệnh.
Có năm kiếm sĩ hắc y ở mỗi bên, ngay lập tức tăng tốc vây giết.
‘Cảnh giới võ sĩ cấp năm'
Lâm Bắc Thần ngay lập tức đưa ra phán đoán trong lòng.
"Tiểu cơ, tải xuống Trịnh Y Kiếm."
Hắn hạ lệnh trong ý thức.
Vi quang liền loé lên.
Đoản kiếm màu bạc được cất giữ trong Baidu Netdisk đã xuất hiện trong tay hắn. Phạch phạch.
Tiếng chim vỗ cánh vang lên.
Bóng dáng của Lâm Bắc Thần lóe lên, giống như một con chim bay vọt lên cao, trong nháy mắt đã vọt lên hơn hai mét, xuyên qua mười mét, thoát ra khỏi vòng vây. Mũi chân chạm đất rồi lại nhảy vọt lên lặp đi lặp lại như vậy bốn lần, đã đi đến giữa đám người chặn lại trong con hẻm, một kiếm đâm ra.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm xuyên qua không khí.
Hàn quang loé lên.
Keng keng keng keng.
Một chuỗi âm thanh kim loại giao nhau, ánh lửa bắn tung tóe, một mảnh kiếm gãy bay ra.
Sáu bảy người xung quanh hắn lăn ra giống như hồ lô.
Kiếm của Lâm Bắc Thần đã kề vào giữa cổ của một người trông giống như thủ lĩnh.
Thời điểm mà người này hạ lệnh vừa rồi, hắn đã tóm được vị trí của hắn ta, trực tiếp khóa chặt, ngay lần đầu tiên xuất thủ liền chế ngự người này.
"Nói, các ngươi là ai?"
Lâm Bắc Thần hét lên hỏi.
Hắn có linh cảm rằng lai lịch của những người này có lẽ là có liên quan đến Nhạc Hồng Tuyết.
"Đừng động thủ, huynh đệ, đừng kích động..."
Người kia lúc này mới lấy lại thần trí, thân thể run lên ngay tại chỗ, vội vàng cầu xin thương xót.