Lúc này, Tiểu Tư Nhiên đang đứng đằng sau cửa lớn hậu viện, dùng ánh mắt cực kỳ ghen tỵ và cừu thị nhìn chằm chằm nàng.
“Đừng tưởng rằng ngươi có thể trèo lên cành cao. Khách nhân kia vĩnh viễn không có vận khí tốt như vậy, có nhiều hàng để bán. Chờ hắn đi rồi, Cái đại tổng quản sẽ vẫn còn vô số thủ đoạn để thu thập ngươi.”
Thanh Lôi bộ dạng phục tùng cúi mắt xuống, cũng không phản bác. Hai người thoáng qua nhau.
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Tiểu Tư Nhiên nghiến răng, thấp giọng nguyền rủa: “Cho dù lần này ngươi có tấn thăng thành nhân viên thu mua váy đỏ, không bao lâu sau, ngươi sẽ quay về váy trắng mà thôi. Trốn được nhất thời cũng không trốn được một thế. Đến lúc đó, tình cảnh của ngươi còn bi thảm hơn hôm nay gấp một vạn lần.”
Thanh Lôi vẫn không lên tiếng.
Gương mặt của nàng đột nhiên bình tĩnh lại.
Tất cả tâm phiền ý loạn, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Nàng đã đưa ra quyết định.
Bước vào văn phòng Đại chưởng quỹ, tất cả thủ tục bàn giao tấn cấp bắt đầu tiến hành.
“Ha ha, tiểu mỹ nhân, chúc mừng ngươi tấn thăng nhân viên thu mua váy đỏ.”
Cái Tứ Dã nói, sau đó đưa tay ôm lấy eo Thanh Lôi: “Số tiền phần trăm đến tay, bổn chưởng quỹ cũng xem như chiếu cố ngươi, ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào?”
Thanh Lôi lui về phía sau một bước, gương mặt lạnh lại: “Cái chưởng quỹ, xin ngài tự trọng.”
Sắc mặt Cái Tứ Dã lập tức trầm xuống.
Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng tưởng rằng ngươi may mắn tránh thoát được lần này thì có thể bình an vô sự. Con gái của ngươi bị bệnh chính là một cái hang không đáy, lúc nào cũng cần tiền. Mặc dù số tiền phần trăm lần này khá nhiều nhưng cũng chỉ đủ cho ngươi chèo chống được một tháng. Nhưng sau một tháng thì sao?”
Hàm răng màu trắng của Thanh Lôi cắn chặt bờ môi đỏ, sắc mặt quật cường, không nói câu nào.
Nhưng ý kháng cự không hề che giấu.
Cái Tứ Dã cười lạnh, tiếp tục uy hiếp: “Ngươi nên biết rằng, cho dù tiểu tử kia lai lịch không nhỏ, nhưng không phải lúc nào hắn cũng có thể chiếu cố ngươi được, còn ta thì mãi mãi là thượng cấp của ngươi, có cách để mài ngươi. Chuyện phát sinh trước hôm nay, ta có thể khiến cho nó phát sinh mỗi thời mỗi khắc. Nhân viên thu mua trong cửa hàng này, phàm là có chút tư sắc đều đã mặc cho ta muốn làm gì thì làm. Còn ngươi, ngươi tự cho rằng mình không giống bình thường, vậy ngươi có thể kiên trì được đến khi nào?”
“Mời Cái chưởng quỹ làm thủ tục tấn thăng cho ta.”
Thanh Lôi thản nhiên nói: “Khách vẫn còn đang chờ ta bên ngoài.” “Ngươi...”
Cái Tứ Dã không nghĩ đến ông ta nói nhiều như vậy, tiểu mỹ nhân kia vẫn khó chơi đến thế. Ông ta không khỏi giận dữ trong lòng: “Được, chúng ta hãy chờ xem. Sẽ đến lúc ngươi cởi hết quỳ xuống cầu xin ta đấy.”
....
...
Thời gian sau một chén trà.
Thanh Lôi đổi thành váy đỏ bước đến tiền viện. Tiếng kinh hô ngoài ý muốn vang lên.
Chiếc váy đỏ giống như ráng chiều đẹp nhất. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều bị vẻ nóng bỏng, tươi đẹp, kiều diễm của tiểu thiếu phụ làm cho kinh diễm.
Bắp chân thon dài, đường cong hoàn mỹ, phù hợp với huyễn tưởng đẹp nhất của đàn ông. Tăng một phần thì mập, mà giảm một phần thì ốm.
Không nhiều không ít, rất vừa vặn.
Chân nàng mang theo đôi ủng da cao gót chưa đến mắt cá chân.
Trước đó, Thanh Lôi mặc trang phục nhân viên thu mua màu trắng, giống như một đóa hoa kiều diễm màu trắng được thu liễm lại, vừa xấu hổ vừa có chút mỹ lệ, khiến cho rất nhiều người nhìn thấy là không quên được, âm thầm thèm nhỏ dãi.
Lúc này, sau khi đổi thành đồng phục váy đỏ xong, vẻ đẹp thiếu phụ trong nháy mắt nở rộ gấp đôi, phát huy vô cùng tinh tế.
Thậm chí, rất nhiều người đã sớm biết Thanh Lôi, nhưng lúc này cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối, trong đầu không tự chủ được hiện lên một vấn đề.
“Vì sao trước đó ta không phát hiện được thiếu phụ này xinh đẹp đến như vậy chứ?”
Tư sắc đó, nói nàng là đệ nhất mỹ nhân trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên cũng không đủ.
Lâm Bắc Thần vốn vẫn còn đang hờ hững gác chân lên bàn đá, dựa lưng vào thành ghế híp mắt nghịch điện thoại. Tuy nhiên, lúc này hắn bất tri bất giác chậm rãi ngồi ngay ngắn lại.
Mẹ nó!
Mẹ kiếp!
Mả mẹ nó!
Trong đầu hắn liên tục hiện lên ba câu chửi tục. Sau đó, hắn vô thức đưa tay lên lau mũi.
Phù!
Còn may còn may.
Cũng không bị chảy máu mũi.
Chẳng qua chỉ là đồng phục của nhân viên thu mua, nhưng vẻ nóng bỏng lại không bị cản trở, phô bày vẻ nữ tính nửa kín nửa hở. Mặc kệ là LSP hay là tiểu xử nam, trên cơ bản đều rất khó chống cự.
Người thiết kế bộ trang phục này không phải là người xuyên qua chứ? Tại sao lại có thể may ra một bộ đồng phục hấp dẫn đến như thế?
Đây quả thực còn mị hoặc hơn cả Maria Ozawa.
“Khách nhân, ta trở về rồi.”
Thanh Lôi mỉm cười, bên trong nụ cười còn mang theo chút ngượng ngùng, nhưng lại giống như một nụ hoa chớm nở khát khao một cơn mưa: “Ngài có cần ta làm gì không?”
Nàng đã chuẩn bị xong tâm lý.
Một khi Lâm Bắc Thần lên tiếng hẹn nàng ra ngoài, hay là dùng bất cứ lý do gì để ở một mình với nàng, nàng sẽ đồng ý ngay tại chỗ.
Nếu cuối cùng cũng không thể trốn thoát, vậy tại sao nàng lại không thể bắt đầu với một nam nhân mà nàng không ghét, ngược lại còn giúp đỡ nàng?
Lâm Bắc Thần mỉm cười nói: “Đương nhiên là muốn làm một vụ giao dịch với ngươi rồi.” Hắn nói thẳng ra như vậy sao?
Quần chúng ăn dưa bên cạnh đều hung hăng phỉ nhổ tiểu sắc du côn.
“Giao dịch gì, khách nhân cứ việc nói ra.”
Thanh Lôi giống như phạm nhân đang chờ lệnh phán quyết của thẩm phán, ánh mắt bình tĩnh, nhẹ giọng nói.
“Hắc hắc, ta sẽ cho ngươi xem đại bảo bối chân chính của ta.” Lâm Bắc Thần nói xong, lại móc ra tiếp một vật nữa.