Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1727: Trong khói cũng có độc




"Đây chính là thú nguyên sao?"

Trong tay Lâm Bắc Thần cầm một mảnh xương lớn chừng hột đào, cẩn thận quan sát.

Bên cạnh hắn, mười mấy con Hôi Mao Lang Khuyển không còn khí tức nằm trên mặt đất.

Đây là ma thú quần cư thường thấy nhất tầng thứ tư Ma Uyên, bọn chúng là con mồi lí tưởng cho người mới đến, mỗi ngày có tới hàng trăm ngàn Hôi Mao Lang Khuyển chết dưới đao kiếm của mạo hiểm giả.

Có vị Chủ Thần đã từng lưu lại một câu danh ngôn: Mỗi ngày thi thể Hôi Mao Lang Khuyển chết ở trong Ma Uyên, có thể quấn một vòng Đại Hoang Thần Thành.

Lúc trước Lâm Bắc Thần nhìn thấy mấy chục con ngươi đỏ lòm, chính là đôi mắt của bọn chúng trong bóng đêm.

Đơn độc mạo hiểm giả, là con mồi Hôi Mao Lang Khuyển thích nhất, dù sao bọn chúng am hiểu nhất chính là lấy nhiều địch ít, chỉ là lần này, bọn chúng đoán sai đối tượng, bị Lâm Bắc Thần mấy kiếm liền giải quyết sạch sẽ.

Lâm Bắc Thần cầm trong tay một quyển “Sổ tay hướng dẫn mạo hiểm giả Ma Uyên, hắn đối diện chiếu nội dung trong sổ tay, đào lấy thú nguyên trong cơ thể Hôi Mao Lang Khuyển.

"Thứ này nhìn rất kỳ quái."

Lâm Bắc Thần nhìn mảnh xương trong tay, trong lòng suy nghĩ: "Nói thật, đây chẳng lẽ không phải cục xương lớn trong cơ thể ma thú sao?"

Một khối thú nguyên Hôi Mao Lang Khuyển, giá trị 0.1 điểm tính ngưỡng.

Ách?

Điểm tính ngưỡng?

Đây lại là thứ gì?

Lâm Bắc Thần không khỏi đỡ trán.

Hệ thống tiền tệ Thần Giới có chút phức tạp.

Không phải nói, tiền tệ thông dụng nhất ở Thần Giới là Thần thạch sao?

Cho nên Lâm Bắc Thần hiện tại có chút ngơ ngác.

0.1 điểm tính ngưỡng này rốt cuộc là nhiều, hay là ít?

"Sổ tay hướng dẫn đã nói, Hôi Mao Lang Khuyển rất phổ biến ở tầng thứ tư, thứ thường gặp được khẳng định rất rẻ, thứ này có thể đổi ra 0.1 điểm tính ngưỡng, đại khái còn không bằng một xu tiền."

Lâm Bắc Thần dần dần hiểu ra.

Ta thật đúng là một thiên tài.

Hắn khen bản thân một câu, sau đó bắt đầu nhanh chóng mổ lấy thú nguyên.

Rất nhanh, 1.2 điểm tín ngưỡng tới tay.

Hắn cầm theo trường kiếm màu đen, tiếp tục đi tới.

Hang động màu đen uốn lượn kéo dài, nhưng rất to lớn, đủ chỗ cho bốn chiếc xe ngựa chạy song song với nhau, cho nên Lâm Bắc Thần một mình đi lại ở trong đó, cũng không thấy trật trội.

Mà đáng nhắc tới chính là, càng tiến vào bên trong, Lâm Bắc Thần vậy mà nhìn thấy dấu vết của thực vật trên mặt đất cùng trên vách đá.

Bắt đầu chỉ là một số loại thực vật như rêu, dương xỉ,...

Tiếp tục đi sâu vào bên trong có thể nhìn thấy những cây cỏ nhỏ thấp bé.

Lại sau đó chính là cỏ dại cao ngang gối, cùng cây nhỏ ngang eo.

Đương nhiên đều là những loại cây Lâm Bắc Thần không biết tên.

Về sau, thậm chí có thể nhìn thấy bụi cỏ trong rừng cây xuất hiện những con côn trùng nhỏ cổ quái. Chuyện này rất kì lạ.

Địa đạo màu đen này, tựa như là một hệ thống sinh vật kì lạ.

"Tựa như là hệ thống sinh thái của một thế giới khác."

Lâm Bắc Thần tán thưởng.

Lúc này, trong bụi cỏ phía trước truyền đến thanh âm xì xì xì xì.

Hắn ngưng thần quan sát.

Hưu!

Một mũi tên màu đen xanh từ đối diện phóng tới.

Lâm Bắc Thần vung kiếm chém một kiếm.

Ba~.

Một con rắn lục bị chém bay ra ngoài, ngã ở trong bụi cỏ.

Nó ngóc cổ lên, phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi, tròng mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, phát ra âm thanh xì xì đầy phẫn nộ.

"Vậy mà chặt không đứt?"

Lâm Bắc Thần phi thường ngoài ý muốn.

Chuôi hắc kiếm trong tay hắn này, còn tính là sắc bén.

Một kiếm chém ra cũng có thể cắt đứt kim thiết.

Không nghĩ tới một con rắn nhỏ bất quá chỉ to bằng ngón tay, vậy mà có thể không chút tổn hại nào dưới kiếm của hắn?

"Lưỡi tiểu gia hỏa này hình như cất giấu kịch độc, ta phải cẩn thận? Con mẹ nó đây là phạm quy." Lâm Bắc Thần còn đang suy nghĩ, đột nhiên, con rắn nhỏ màu xanh kia trực tiếp há mồm phun ra nọc độc màu xanh sẫm.

Nọc độc nhanh như tia chớp.

May mắn Lâm Bắc Thần cảnh giác từ sớm, né được nó.

"Xì xì xì "

Những âm thanh kỳ dị vang lên.

Nọc độc màu xanh bắn trên mặt đất, bốc lên làn khói nhạt màu xanh lục, cỏ dại xung quanh trong nháy mắt hóa thành than, cả mặt đất cũng bị ăn mòn tạo ra một cái hố nhỏ.

Lâm Bắc Thần giật nảy mình.

Rắn độc Thần Giới thật độc.

Con rắn này sẽ không còn phương thức công kích khác chứ?

Phải cẩn thận ứng đối.

Hắn vội vàng lật rất “Sổ tay hướng dẫn mạo hiểm giả Ma Uyên” , bắt đầu tra tìm tên cùng tài liệu chi tiết về loại rắn độc màu xanh lục này.

Nhưng mà.

Hưu hưu hưu.

Con rắn nhỏ màu đen giống như bắn tên, không ngừng phun ra nọc độc màu xanh lục.

"Ngậm miệng lại, ngươi như thế này không phù hợp thiết lập."

Lâm Bắc Thần nhảy loạn tránh né: "Ngươi là một con rắn, cũng không phải một bình xịt, ngươi làm sao có thế phun độc liên tục như thế?"

Hắn luống cuống tay chân.

Mà đã nghèo rồi còn nàn chính là, trong bụi cỏ xung quanh không ngừng vang lên thanh âm xì xì xì xì.

Từng con rắn màu xanh lục, vươn đầu hiếu kì nhìn lên, cổ đứng thẳng hơi dựng ngược lên, mở miệng cùng nhau phun độc về phía Lâm Bắc Thần.

Một màn mưa nọc độc màu xanh lục, không khác gì mưa tên.

"Mẹ nó, không biết xấu hổ, nói rõ là đơn đấu, lại còn gọi đồng bọn đến?"

Lâm Bắc Thần oa oa kêu to.

Không ngừng tránh né.

Tư tư!

Một tia nọc độc màu xanh lục phun vào trên quyển sách trên tay hắn.

“Sổ tay hướng dẫn mạo hiểm giả Ma Uyên” trong nháy mắt hóa thành một làn sương mù màu lục biến mất.

Làn khói tỏa ra mùi thơm giống Mê Điệt Hương.

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy cơn choáng váng đầu óc đột nhiên ập đến.

"Trong khói cũng có độc."

Mu bàn tay lây dính một chút xíu nọc độc màu xanh lục, lập tức truyền đến một trận đau đớn. "Cường độ nhục thân của ta, cũng không cách nào chống cự được sức ăn mòn của độc rắn."