"Tiếp theo làm sao bây giờ?"
Ngân Hoàng Hải Vũ lại bắt đầu xé mái tóc dài màu lam của mình, nói: "Minh Xuyên phu nhân bên này, chắc chắn hết hy vọng rồi, trừ phi tiểu tử thối kia trở về cầu xin tha thứ nhận thua... danh ngạch này, hiện tại không dễ lấy cho lắm."
"Từ từ suy nghĩ vậy, thực sự không được, vậy để hắn đi câu dẫn Giang Nhược Bạch." Kiếm Tuyết Vô Danh nói.
"Sắc Vi Chi Hoa - Giang Nhược Bạch?"
Đôi mắt Ngân Hoàng Hải Vũ sáng lên: "Nếu tiểu tử thối kia, có thể đem đóa hoa sáng lấp lánh trong quyến tộc Đại Hoang Thần Tộc này hái xuống, lấy được danh ngạch thật sự rất đơn giản, nghe nói trong tay nàng, có bốn danh sách đề cử, nhưng mà..."
Nói đến đây, Ngân Hoàng Hải Vũ do dự một chút, nói: "Nhưng mà, Giang Nhược Bạch cũng không phải kẻ ngốc nghếch gặp mỹ nam tử chân không khép lại được, cô nương kia tập trung tinh thần muốn trở thành thần, thủ đoạn hung ác, vạn nhất tiểu tử kia câu dẫn không thành công, kết cục còn thảm hơn so với việc đắc tội Minh Xuyên phu nhân rất nhiều."
"Ha ha ha."
Kiếm Tuyết Vô Danh nở nụ cười: "Ta hùa theo nói mấy câu, ngươi còn tưởng là thật, loại nữ nhân như Giang Nhược Bạch này, dù là Thần Linh cũng chỉ đứng xa mà nhìn, đương nhiên là bớt trêu chọc nàng thì tốt hơn, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi, nếu không hay là ngươi đi ngủ với Minh Xuyên phu nhân một giấc?"
"Cút."
Ngân Hoàng Hải Vũ nổi giận.
...
Đại Hoang Thần Thành, khu Đại Tây Bắc, khu thượng nhất.
Chỉ có sinh linh khu thượng nhất, mới có thể hưởng thụ được ánh nắng tất cả thời gian ban ngày. Nơi này cũng là khu có trị an, hoàn cảnh tốt nhất trong ba khu thượng trung hạ.
Trên mặt cắt của một ngọn núi treo ngược và lơ lửng trên bầu trời thấp, một phủ đệ sang trọng và uy nghi, lặng lẽ đứng sừng sững.
Cho dù là khu thượng nhất, chỉ có các vị Thần Linh thân phận cao quý, hoặc các thủ lĩnh của các chiến binh quyến tộc thần tộc cấp cao, mới có đủ tư cách để sống trong một phủ đệ nổi như vậy. Tòa phủ đệ này có lịch sử lâu đời.
Ba ngày trước, còn thuộc về một quyến tộc thế gia uy tín lâu năm tên là Phong Tín Tử, nhưng do sự thất thế trong tranh đoạt quyền lực gia tộc, gia chủ cùng năm mươi sáu vị cường đại chiến sĩ trong tộc bị lấy tội danh phản thần tru sát, hào quang quyến tộc thế gia mấy trăm năm triệt để sụp đổ. Bây giờ, nó đã đổi chủ nhân mới.
Cũng đổi tên mới ——
Hàn phủ.
Hắn chủ nhân mới, Phó thống lĩnh là chiến sĩ thần quyến tộc trong Đại Hoang Thần Tộc bên trong khu Tây Bắc Đại - Hàn Quần.
Cũng chính là thân đệ đệ thất lạc nhiều năm của lão Hàn đã chết.
Hàn Lạc Tuyết cùng mẫu thân Ngô Vi được xe ngựa màu đen đưa đến khu thượng nhất, sắp xếp ở trong biệt viện phủ đệ. Có hai mươi người hầu kẻ hạ, trải qua cuộc sống xa hoa hơn rất nhiều người, phảng phất như từ bùn đất bay lên trời vậy.
Phó thống lĩnh Hàn Quần xử lý xong công việc, hồi phủ việc đầu tiên chính là tới gặp hai người. "Năm đó, nếu không phải lão đại giúp ta đào tẩu, ta chỉ sợ đã sớm trở thành một đống xương khô."
"Những năm này ta ở bên ngoài chiến đấu ma luyện, chưa từng có một khắc quên đi ân tình của đại ca."
"Rốt cục, ta được thần mặt trời ưu ái, trở thành quyến tộc, có thể quay về khu Tây Bắc Đại, trở về việc đầu tiên ta làm là cho người đi đón đại ca đại tẩu, không nghĩ tới lão đại hắn... haizz, thật sự là tạo hóa trêu ngươi, ta có lỗi với lão đại."
"May mắn tẩu tẩu cùng Tiểu Tuyết vẫn bình an, để cho ta có cơ hội đền bù."
"Tẩu tẩu cùng Tiểu Tuyết, các ngươi sẽ ở chỗ này, về sau Hàn phủ này chính là nhà của các ngươi, có nhu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho ta, tuyệt đối không nên khách khí chỉ là gần đây bên ngoài không thái bình, cố gắng hạn chế việc rời phủ."
Hàn Quần mặc thường phục trên mặt lộ vẻ áy náy, trấn an mẹ con Ngô Vi.
Ngô Vi trước kia từng gặp qua Hàn Quần.
Cho nên đối với nam tử trước mắt này cũng không tính là quá lạ lẫm, chỉ là có chút cảm khái, tiểu thúc lỗ mãng thích đánh nhau trong trí nhớ kia, bây giờ đã trở thành quyến tộc chiến sĩ cường đại thống ngự một phủ đệ, dáng vẻ lúc này có chút giống với ấn tượng thời niên thiếu.
Hàn Lạc Tuyết lại chưa bao giờ gặp vị thân thúc thúc này, vẫn luôn trầm mặc.
Mãi cho đến khi Hàn Quần đứng dậy chuẩn bị cáo từ, tiếp tục xử lý chính vụ, Hàn Lạc Tuyết đột nhiên mở miệng: "Thúc... Nhị thúc, đợi đã,... ta... ta muốn xin ngài một việc."
Sắc mặt Hàn Quần hiền lành nhìn tiểu chất nữ này, mỉm cười nói: "Tiểu Tuyết, có chuyện gì cứ việc nói, tuyệt đối không cần khách khí với thúc thúc."
"Ta có một người bạn, hắn là tiểu câm, hắn "
Hàn Lạc Tuyết do dự, muốn mở miệng, thỉnh cầu thúc thúc trợ giúp.
Hàn Quần mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta đã để người của ta truyền mệnh lệnh xuống, không cho phép truy cứu hắn, nếu như ngươi muốn gặp hắn, thúc thúc cũng có thể sai người đưa hắn đến Hàn phủ."
"Thật sao?"
Hàn Lạc Tuyết vui mừng khôn xiết, nhưng bỗng nhiên chợt nhớ lại, tên kia có vợ là thần, thần sắc không khỏi ảm đạm, nói: "Nếu như hắn không nguyện ý tới, vậy thì không nên làm khó hắn đi."
Hàn Quần cười nói: "Yên tâm đi, bất kể nói như thế nào, tiểu câm kia là ân nhân cứu mạng ngươi cùng tẩu tử, ta đều sẽ lấy lễ đối đãi."
Hàn Lạc Tuyết gật gật đầu.
Dừng một chút, nàng lại nói: "Nhị thúc , ta muốn tu luyện. Ta cũng muốn giống như ngài, trở thành quyến tộc chiến sĩ vĩ đại, nắm giữ vận mệnh của mình."
"Chuyện này đơn giản, ta sẽ chọn thầy cho con, chuẩn bị tài nguyên, bắt đầu từ ngày mai con có thể tu luyện."
Hàn Quần cũng rất bằng lòng.