Trái tim của Lâm Bắc Thần liền đập thình thịch.
Đại lão à, vừa rồi ta không nên mắng ông.
Không nên nói ông là Thánh Mẫu.
Không nên tỏ vẻ trước mặt ông.
Ta là người của ông đấy, ông dù sao cũng không thể nào đùng một cái liền thay đổi, đến cả ta cũng chém chứ?
Thành thật mà nói, bạn học Lâm có chút sợ hãi.
Đây đơn thuần là một bản năng trong lòng của người trái đất, đối mặt với một ‘tội phạm giết người’ bạn làm sao mà bình tĩnh nổi chứ, nếu không phải Lâm Bắc Thần đã trải qua một khoảng thời gian xây dựng tâm lý với thế giới này, lúc này chỉ e là đến chân cũng run lẩy bẩy lên.
"Là trò đã thức tỉnh ta."
Đinh Tam Thạch cuối cùng cũng nở một nụ cười trên môi, nói: "Trò, rất tốt. Còn xuất sắc hơn so với trong tưởng tượng của ta."
Hơ ~
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đây là đang khen ta đúng chứ?
"Đinh giáo viên, ông yên tâm, sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập."
Lâm Bắc Thần vốn dĩ muốn nói một câu khiêm tốn, nhưng không biết tại sao ma xui quỷ khiến lại nói ra một câu như vậy.
Đinh Tam Thạch bật cười: "Vòng ước hẹn đấu kiếm thiếu niên hôm nay, trò xếp thứ nhất, tất cả phần thưởng đều thuộc về trò, trò muốn nói gì không?"
Lâm Bắc Thần lập tức nói: "Không có gì muốn nói cả..."
Nói xong, lại cà lăm bổ sung thêm một câu, nói: "Thật ra... ta không muốn đến Bạch Vân thành cho lắm, ta muốn ở lại học viện Sơ Cấp Số 3, cho nên cái danh ngạch bái nhập Bạch Vân thành kia, chi bằng để cho người khác đi.
Sở Ngân vừa nghe xong liền cảm động đến mức suýt chút nữa phát khóc ngay tại chỗ.
Một đứa trẻ tốt biết bao.
Đối mặt với sự cám dỗ lớn như vậy, vẫn có thể nghĩ đến học viện Sơ Cấp Số 3, thực là không uổng công ta thiên vị hắn.
Đinh Tam Thạch nhìn Lâm Bắc Thần nói: "Ồ? Tại sao vậy chứ?"
Lâm Bắc Thần dùng giọng điệu chân thành nhất kể từ khi xuyên không đến giờ, nói: "Bởi vì ta đã quen với cuộc sống ở Vân Mộng thành..." Khi nói đến điều này, hắn đột nhiên nghĩ tới, nói như vậy có làm cho lão Đinh nghĩ rằng mình không có chí tiến thủ gì cả không, thế là hắn lại bổ sung thêm một câu: "Ta là người của học viện Sơ Cấp Số 3, nơi đây nuôi dưỡng ta, dạy dỗ ta, bảo vệ ta, ta muốn giành vinh quang về cho học viện Số 3..." Sau đó, sau khi suy nghĩ một lát, hắn lại nói thêm một câu: "Điều quan trọng nhất là ta không muốn rời xa Đinh giáo viên ông, ta muốn sửa chữa những sai lầm trước kia của mình, cùng ông học tập và tu luyện.”
Lâm Bắc Thần đáng thương tràn đầy mưu sinh.
Đương nhiên, còn có một số lý do khác mà hắn không nói.
Ví dụ như hắn đã đắc tội với Bạch Hải Cầm và Tào Phá Thiên, bây giờ mà đi đến Bạch Vân thành chính là tự tìm đường chết, ví dụ như hắn một lòng muốn quay về trái đất, sự lựa chọn tốt nhất là ở lại Vân Mộng thành, ví dụ có phần mềm hack của điện thoại ở đây, cho dù hắn không đến Bạch Vân thành, tin chắc rằng hắn cũng có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Nói tóm lại là một câu, không muốn chuyển đi.
Đinh Tam Thạch lắc đầu nói: "Danh ngạch hạng nhất bái nhập Bạch Vân thành này, trò bắt buộc phải tiếp nhận."
Lâm Bắc Thần trong lòng lộp bộp một chút.
Đây là muốn ép người lương thiện làm kỹ nữ sao? Đại lão, bình tĩnh.
Dưa chín ép thì không ngọt đâu.
Chỉ nghe thấy Đinh Tam Thạch nói tiếp: "Trò đã bái ta làm sư phụ, vậy ta phải truyền thụ cho trò kiếm đạo gia truyền chân chính. Mỗi một kiếm thuật kiếm đạo của ta đều được kế thừa từ Bạch Vân thành, muốn dạy cho trò, cần phải có một tiền đề, trò bắt buộc phải là đệ tử của Bạch Vân thành, trò đã có được danh ngạch này, cũng coi như là đã hoàn thành tiền đề, cũng không cần đến Bạch Vân thành học nghệ."
Ô hô?
Là vậy sao?
Lâm Bắc Thần ngay lập tức trở nên vui vẻ.
"Tất cả đều do sư phụ người làm chủ.”
Hắn vội vàng nói.
Đinh Tam Thạch gật đầu, lại nói: "Có ta truyền dạy cho trò những tuyệt học của Bạch Vân thành, những phần thưởng khác đối với trò mà nói đã không có ý nghĩa gì nữa cả, chi bằng để vi phu làm chủ tặng cho người ta đi, trò có ý kiến gì không?
"Không có ý kiến, không có ý kiến."
Lâm Bắc Thần vội vàng xua tay.
Thế là Đinh Tam Thạch làm chủ, đem công pháp tu luyện cấp tam Tinh là Bạch Vân Tụ Khí Thiếp và kiếm kỹ tam Tinh Vân Xuất Tụ Quang Kiếm đều tặng cho...Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân.
Thanh Bạch Vân Kiếm và Bạch Vân bài còn lại, ông ta chưa đề cập tới, có lẽ là để lại cho người khác tự phân chia.
"Chuyện này đã xong xuôi, chúng ta đi thôi."
Sau khi Đinh Tam Thạch nói xong, ông ta dẫn Lâm Bắc Thần và những người khác đi ra khỏi phủ.
Lâm Bắc Thần đi được vài bước, chợt nhớ ra một chuyện, quay sang chắp tay với vợ chồng Lâm Quân Huyền, nói: "Ta còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của Lăng Thần tiểu thư..."
Tần Lan Thư xua tay, thờ ơ nói: "Không cần đâu, Thần Nhi làm chuyện hoang đường, không đáng nhắc đến."
Xem ra ‘mẹ vợ’ quả nhiên là không thích ta.
Lâm Bắc Thần trong lòng tự giễu một câu, lại nói: "Học trò biết danh tiếng của mình tanh hôi, vết xấu loang lổ, cách xa một trời một vực với Lăng Thần tiểu thư, không dám có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào, thành chủ và phu nhân yên tâm, sau này ta sẽ cẩn thận dè dặt, tránh xa Lăng tiểu thư. Chỉ là ơn cứu mạng vừa rồi không thể phớt lờ được, cho nên vẫn xin thành chủ đại nhân thay ta gửi lời cảm ơn đến nàng. Sau này Lăng phủ có gì sai khiến, Lâm Bắc Thần tuyệt đối không từ chối."
Nói xong, hắn cúi người thật sâu.
Lần này, Lâm Bắc Thần rất nghiêm túc.
Ở trong trại huấn luyện, Lăng Thần đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều, vừa rồi còn có ân cứu mạng.
Lăng Thần đối với hắn có thể nói là tốt không còn gì để nói.
Tuy rằng hai người không có khả năng, Lâm Bắc Thần vẫn muốn quay trở về trái đất theo đuổi cô gái nhà bên trong lòng hắn, nhưng dù sao cũng không thể thật sự vỗ mông mà rời đi. Ít nhất cũng phải nói một câu cảm ơn, đồng thời, cũng phải tỏ rõ tâm ý của mình để tránh làm hỏng danh tiếng của cô nương nhà người ta.