Lâm Bắc Thần nhìn bóng dáng đang đứng sừng sững trên đỉnh của Lăng phủ kia, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ quái.
Lão Đinh đã thay đổi rồi.
Không còn là lão giáo viên khi đứng lớp nhìn thấy học viên của mình không tập trung cũng bấm bụng mà chịu đựng nữa.
Mà là một Kiếm Tiên một kiếm trong tay, khí thế nuốt chửng vạn dặm giống như hổ.
Chắc là bị ảnh hưởng bởi ta, đúng không?
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa xoa ấn đường, trong lòng thầm nghĩ.
Trong làn gió đêm xào xạc, vợ chồng Lăng Quân Huyền với tư cách là chủ nhà, từ đầu đến cuối đều giữ im lặng.
Ngược lại là các thiếu nam thiếu nữ lại có biểu hiện không giống nhau.
Đặc biệt là Minh Lạc Thiên, Lư Phong, v.v..., vẻ mặt vô cùng căng thẳng, bởi vì ba người được gọi tên chính là trưởng bối của bọn họ, lỡ như thật sự đánh nhau, với thực lực của bọn họ, đương nhiên là không thể giúp đỡ nổi, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Người bình tĩnh nhất ở đây không ai khác ngoài tiểu mập Ba miệng rộng.
Anh chàng này căn bản không hề cảm nhận được bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây này, một tay cầm bánh gạo, một tay cầm chum rượu, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng mình khiến người ta không khỏi thắc mắc, rốt cuộc hắn có phải là hoá thân của kẻ háu ăn hay không, tại sao bụng hắn lại có thể chứa đựng được nhiều thức ăn như vậy.
"Hừm, một cuộc ước hẹn đấu kiếm tốt đẹp. Không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy, lão phu cáo từ đây."
Lục Chính Đạo hừ lạnh một tiếng, hơi chắp tay rồi xoay người muốn rời đi.
Đinh Tam Thạch cười nhạt một tiếng: "Ta đã lâu không rút kiếm. Có quá nhiều người đã quên mất độ sắc bén của thanh kiếm này năm xưa."
Giọng nói còn chưa dứt.
Dưới ánh trăng, kiếm quang loé lên.
Lục Chính Đạo mới đi được ba bước, thân thể đột nhiên khựng lại, dừng chân ngay tại chỗ.
Lúc này-- Vù!
Tiếng rít của kiếm vang lên.
Một chuỗi hạt máu nhỏ và dày đặc xuất hiện trên cổ của Lục Chính Đạo.
Những hạt máu nhanh chóng hoá thành tia máu.
Lộc cộc!
Đầu lăn xuống.
Cơ thể của Lục Chính Đạo từ từ ngã bổ về phía trước.
Máu tươi chảy xuống, lan tràn trên mặt đất.
Mùi máu tanh nồng nặc ngay lập tức bao trùm toàn bộ hậu hoa viên.
Mọi người đều sững sờ.
Không ai ngờ được rằng sự giết chóc và tử vong lại đến một cách đột ngột như vậy. Khoảng không im lặng như tờ.
"Sư phụ..."
Lư Phong từ trong sững sờ tỉnh lại, hét lên một tiếng bi thương, xông tới, ôm lấy thi thể của Lục Chính Đạo mà gào khóc, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Tam Thạch, tràn đầy thù hận nói: "Lão tặc, ngươi giết cả ta luôn đi, nếu không, ta thề với trời, ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù..."
"Được thôi, ta đợi ngươi."
Đinh Tam Thạch thờ ơ nói.
Ông ta không giết Lư Phong mà nhìn về phía Minh Viễn Sơn và một người khác trước đó đã ngăn cản ông ta giải cứu Lâm Bắc Thần.
Lúc này, hai người đều đã tràn đầy vẻ kinh sợ.
"Hôm nay lại rút kiếm, mượn thủ cấp của hai người các ngươi để thử độ sắc bén của kiếm, tế kiếm."
Đinh Tam Thạch nói xong thần hình liền cử động, lập tức bổ nhào xuống.
Ở độ cao ba mươi mét, ông ta giống như một con Thần Ưng, chỉ là vi quang vừa lóe lên, người đã nhanh chóng vụt tới.
Kiếm quang lóe lên. "Không......"
Minh Lạc Thiên hét lớn, xông tới.
Nhưng nàng không có sức mạnh xoay chuyển trời đất.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của hai người Minh Viên Sơn liền cứng đờ, biểu hiện trên mặt ngưng tụ lại, bóng dáng chậm rãi ngã bổ xuống.
Hai cao thủ lão bối lúc này đã chết.
"Ông nội, ông nội..."
"Sư phụ!"
Minh Lạc Thiên choáng váng, ngay lập tức bật khóc. Lâm Bắc Thần cũng choáng váng.
Lão Đinh, cái này...cũng quá sát phạt quyết đoán rồi, đúng không?
Trong tích tắc, liên tiếp giết chết ba người.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong lòng hắn vẫn chịu chấn động cực lớn.
Sau khi xuyên không, hắn cũng không phải là chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng cái chết của Lý Đào và Đào Vạn Thành ngày hôm đó chính là do Thẩm Phi sau khi nhập ma mà giết chết, suy cho cùng là hành động của một tà ma máu lạnh, nhưng Lão Đinh ra tay lần này, quả quyết lạnh lùng khiến Lâm Bắc Thần lần đầu tiên được thanh trừ nhận thức, thế giới này không phải là trái đất, võ giả rút kiến, rất nhiều khi không phải ngươi chết thì ta chết.
Đinh Tam Thạch liên tiếp giết chết chết ba người, những người khác có mặt ở đây, nhất thời đến thở mạnh cũng không dám.
Những lão bối đó càng kinh hồn bạt vía.
Một số người không khỏi nhớ đến uy danh của Kiếm Tiên Bạch Vân thành năm xưa. Một kiếm có thể phá vỡ Cửu Trùng Thiên.
Một kiếm Lăng Tiên cũng phải thông Huyền.
Bọn họ lúc này mới nhớ ra, trong số năm đại danh kiếm của Bạch Vân thành năm đó, uy danh của Kiếm Tiên chính là được đúc từ thi sơn huyết hải và máu thịt của vong hồn vô tận, được mệnh danh là người hung ác nhất trong năm đại danh kiếm, trong trận chiến Phục Ba, đã chém giết hơn mười nghìn người của Hải tộc...
Trong 16 năm trở lại đây, Kiếm Tiên ở ẩn, rất nhiều người đều đã quên đi khoảng thời gian kinh hoàng bị một thanh kiếm thống trị.
Bây giờ phủi nhẹ bụi trần, giải phong ký ức, nỗi sợ hãi đã bị xem nhẹ, ngay lập tức giống như một dòng thác cuồn cuộn vỡ bờ, không thể ngăn cản nổi trào dâng trong lòng những vị lão bối này.
Khi nhìn lại Đinh Tam Thạch, lúc này chân của bọn họ đều mềm nhũn cả ra.
"Đem bọn họ về đi.”
Thanh trường kiếm của Đinh Tam Thạch quay trở lại vỏ, sát khí trên người ông ta cũng tiêu tán theo gió, nói: "Nói với Lư gia, Minh gia, Lệnh gia, năm ngày sau, ta sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi."
Mấy lão bối cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, sợ rằng nếu như phản ứng chậm lại chọc giận đến vị Kiếm Tiên này.
"Lão tặc, thù này không đội trời chung."
Minh Lạc Thiên hung hãn nhìn chằm chằm vào Đinh Tam Thạch, hạt giống thù hận đã được gieo rắt vào lòng nàng.
Đinh Tam Thạch không thèm quan tâm đến tiểu nha đầu này, quay lại nhìn vợ chồng Lăng Quân Huyền nói: "Đêm nay khiến hậu hoa viên của Lăng phủ đổ máu, thực sự xin lỗi."
"Không sao."
Lăng Quân Huyền nói.
Sau đó, Đinh Tam Thạch nhìn về phía Lâm Bắc Thần.