"Không, không thể nào, các ngươi chắc chắn nghĩ sai rồi." Ngô Vi căn bản không tin nữ nhi của mình sẽ làm ra loại chuyện này.
Nhiễm Tri Xuân nói: "Ta cũng không tin, nhưng mà... haizz, nương, ta để Tiểu Tuyết tự mình nói với ngươi đi."
Hắn đi đến bên người Hàn Lạc Tuyết, xích lại gần bên tai thiếu nữ, có chút dừng lại, sau đó nói: "Tiểu Tuyết, nếu như ngươi còn có lương tâm, ngươi nói cho nương, chân tướng sự tình, có phải như đám hàng xóm láng giềng nói hay không."
Hàn Lạc Tuyết sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Ngô Vi.
Hồi lâu, nàng cúi đầu xuống, nói: "Nương, là ta cùng tiểu câm lập ra kế hoạch này, hạ độc vào trong thuốc của cha, ta không phải người "
"Cái gì?"
Ngô Vi cho là mình đã nghe lầm.
Thoáng chốc, một số hàng xóm vốn còn nửa tin nửa ngờ, lập tức cũng vỡ oà.
Ngô Vi bất ngờ nhất, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa ngất đi: "Tiểu Tuyết, ngươi nói cái gì?"
Hàn Lạc Tuyết chỉ cúi đầu, một câu cũng không nói nữa.
"Mọi người đều nghe được rồi."
"Dâm phụ, vì một tên nam nhân, thậm chí ngay cả cha của mình cũng giết."
"Treo cổ nàng lên."
"Giết, thiêu chết, đưa đến thần điện đi, thẩm phán con tiện nhân này."
Đám hàng xóm láng giềng lửa giận khó tiêu, lớn tiếng gầm rú.
"Không, không thể nào."
Ngô Vi hiểu rõ nữ nhi, tuyệt đối không phải loại người như vậy, trong nội tâm nàng cũng âm thầm cảm thấy, tiểu câm vừa rồi đi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.
"Tiểu Tuyết, có phải người ép ngươi không?"
Ngô Vi xích lại gần lớn tiếng nói.
Hàn Lạc Tuyết cúi đầu, một câu cũng không nói.
Bên cạnh có người lớn tiếng hô lên: "Tiểu tiện nhân quá độc ác, vì muốn ve vãn tiểu câm, độc chết cha ruột, nàng không xứng chấp chưởng lại quán rượu Thính Tuyết, lão Hàn ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ đem quán rượu giao cho Đại Xuân quản lý "
"Đúng vậy, Đại Xuân những năm này cống hiến không ít công sức cho tửu quán, lão Hàn đối xử với hắn như con ruột của mình!" Lại có người phụ họa.
Ngô Vi tâm loạn như ma.
Nàng vừa mới mất đi trượng phu, hiện tại lại được cho hay nữ nhi mới là hung thủ giết người, khoảnh khắc này đối với nàng mà nói, chính là trời đất sụp đổ.
"Nương, ngài chớ nổi giận, đừng có gấp, yên tâm, tất cả còn có ta, ta sẽ xử lý tốt "
Nhiễm Tri Xuân vội vàng đi lên đỡ lấy Ngô Vi, thấp giọng nói: "Chắc chắn là do tiểu câm kia giở trò quỷ, người yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Tuyết."
Nói xong, hắn quay người, lớn tiếng nói: "Hương thân phụ lão nghe ta nói, chuyện này, đều là chuyện riêng của Hàn gia ta, mọi người hãy giao cho ta xử lý."
"Ngươi xử lý?"
"Ngươi có thể làm chủ Hàn gia sao?"
"Đúng đấy, ngươi bất quá là một nghĩa tử, bây giờ nói chuyện cũng vô dụng."
Trong đám người, có người lớn tiếng nói.
"Ta đương nhiên có thể làm chủ được, lão cha khi còn sống, chính miệng nói qua, muốn gả Tiểu Tuyết cho ta, muốn đưa tửu quán Hàn gia giao cho ta quản lý, hiện tại lão cha đã qua đời, lời ta nói, chính là đại diện cho Hàn gia "
Nhiễm Tri Xuân lớn tiếng giải thích.
"Ngươi có chứng cứ không?"
"Đúng đấy, dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"
Cũng không biết là ai, một mực ẩn trong đám người, không ngừng mà lớn tiếng nghi ngờ.
Thanh âm này, luôn luôn có thể chuẩn xác đưa ra điểm nghi vấn lớn nhất trong lòng mỗi người ở đây.
"Lúc ấy mẹ ta cũng ở chỗ đó, không tin các ngươi có thể hỏi nàng." Nhiễm Tri Xuân nói, quay đầu hướng Ngô Vi nói: "Nương, ngươi nói cho bọn hắn, có phải như vậy không?"
Có thấp giọng nói: "Nương, trước ứng phó đã, không làm vậy, không gánh nổi Tiểu Tuyết."
Trong lòng Ngô Vi đã sớm hoang mang lo sợ, nghe vậy liền vội vàng gật đầu, nói: "Đúng, đúng là như vậy, lão Hàn... đã từng nói như vậy."
"Lần này mọi người đã tin chưa?"
Nhiễm Tri Xuân nói.
Đám láng giềng cái này cũng không mở miệng nữa.
Trên mặt Nhiễm Tri Xuân, hiện lên một tia đắc ý vì âm mưu được như ý.
Hắn đang muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy một bóng người, bỗng nhiên khẽ giật mình.
"Ngươi... "
Hắn nhìn về phía hướng đại môn hậu viện.
Nhìn thấy một thiếu niên trên người mặc thường phục màu trắng, chậm rãi đi tới.
Là tiểu câm.
Hắn trở về rồi?
Hắn còn có dũng khí trở về.
"Bắt hắn lại."
Nhiễm Tri Xuân trong nháy mắt kịp thời phản ứng, lớn tiếng nói.
Mấy thân ảnh trong nháy mắt từ trong đám người nhảy ra, hướng phía thiếu niên áo trắng kia đánh tới.
Phanh phanh phanh.
Lại bay ngược trở về.
Hung hăng ngã xuống đất.
"Ngươi..."
Hàn Lạc Tuyết nhìn thấy thiếu niên áo trắng, lập tức vừa mừng vừa sợ vừa giận vừa nghi, bỗng nhiên đứng lên, nói: "Ngươi tại sao trở lại? Ngươi... mau đi đi."
Trong lòng nàng biết rõ, cha chết, tuyệt đối không hề liên quan đến tiểu câm.
Nàng đã mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra.
Nhưng nàng không thể nói ra được.
"Ngươi... ngươi tên súc sinh này, còn dám đánh người?"
Nhiễm Tri Xuân lui một bước, nói: "Ngươi hại cha, còn dám trở về, ai cho ngươi lá gan này "
Lâm Bắc Thần nhìn thấy lão Hàn đang nằm trong quan tài ở linh đường.
Lão nhân sắc mặt hiền lành, lặng yên nằm trong quan tài, biểu lộ không màng danh lợi, lông mày nhíu chặt, tựa hồ còn mang theo một tia lo lắng đối với phu nhân cùng nữ nhi, cũng đã không có cách nào che gió che mưa cho bọn hắn.
Cuối cùng vẫn là đến chậm một bước.
Lâm Bắc Thần vô cùng đau lòng.
Hắn đi tới trước quan tài, nhìn khuôn mặt Hàn Lập, dường như nghĩ tới thời gian mười ngày ngắn ngủi trước đó sống chung với ngay, lão nhân này rất chiếu cố mình.
Ai có thể ngờ tới, Nhiễm Tri Xuân tên súc sinh này, lúc trước sắp chết đói ở đầu đường xó chợ, được Hàn gia nhận nuôi, nhặt về một cái mạng, vậy mà phát điên như thế?
"Ngươi mau đi đi."
Hàn Lạc Tuyết xông tới, muốn đẩy Lâm Bắc Thần ra ngoài.
Bất luận như thế nào, thiếu nữ tửu quán cũng không tin, cái chết của phụ thân có liên quan tới Lâm Bắc Thần.