Không tốt.
Lão Hàn gặp nguy hiểm.
Hắn ngay lập tức bất chấp tất cả, quay người chạy như điên về phía quán rượu Thính Tuyết.
Trịnh Tam Thông nơm nớp lo sợ quỳ sụp tại chỗ một lúc lâu, lúc này mới xác định, tiểu câm đáng sợ thật sự đã rời đi.
Hắn chậm rãi đứng lên.
"Người nào tới tổng bộ Bụi Gai Hắc Sắc ta quấy rối?"
Âm thanh lăng lệ bạo ngược từ đằng xa truyền đến, ngay lúc giọng nói đó truyền đến, một nam trung niên gầy gò trong chiếc áo gi lê gai màu xanh lá cây, bay nhanh như rắn hạ xuống sân..
"Hội trưởng."
Trịnh Tam Thông nhìn thấy, lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi lên hành lễ, đem chuyện phát sinh trước đó nói một lượt.
"Hàn gia tiểu câm?"
Kiệt Lạp bang chủ bang Kinh Cức nhíu mày, nói: "Ngươi cảm thấy hắn là một chiến sĩ quyến tộc? Có thể đoán được là một thần hệ gì sao?"
Trịnh Tam Thông suy tư một chút, nói: "Có thể khẳng định không phải thần hệ Đại Hoang, cũng không phải thần hệ mười hai đại chủ, khả năng cao nhất là quyến tộc thần hệ không chính thống, nhìn rất nghèo, sức mạnh lớn,...thân phận địa vị Thần Linh bình thường sẽ không thu nhận kẻ tàn tật."
"Chuyện Hàn gia là phía trên giao xuống, không thể từ bỏ." Kiệt Lạp nghĩ ngợi một chút, nói: "Người đâu, triệu tập nhân thủ, tam đại đà chủ, cửu đại hương chủ, cùng ta đi gặp tiểu câm này một chút."
Quán rượu Thính Tuyết.
Trong hậu viện.
Linh đường đã dựng lên hoàn tất.
Hàn Lập mang một thân áo liệm, thu liễm sạch sẽ, lẳng lặng nằm bên trong quan tài.
Ngô Vi bởi vì thương tâm quá độ, đã hôn mê, uống thuốc mấy lần rồi, đang nặng nề ngủ thiếp đi trong phòng ngủ ở lầu hai, chỉ có một mình Hàn Lạc Tuyết trên người mặc đồ tang màu trắng, quỳ trước quan tài.
Vẻ ngoài xinh đẹp, lại vô cùng hiếu thảo.
Nhiễm Tri Xuân đứng ở phía sau cửa phòng, nhìn Hàn Lạc Tuyết đang quỳ trước quan tài, trong mắt lóe lên lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
"Tiểu Tuyết a Tiểu Tuyết, ngươi ngàn vạn lần không nên vì tiểu câm kia mà không thèm để ý gì đến ta, làm tổn thương trái tim ta, vì vậy ta đành phải dùng thủ đoạn này ".
Khóe miệng Nhiễm Tri Xuân lộ ra một tia cười lạnh.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Hàn Lạc Tuyết nghi hoặc đứng lên, nhìn ra phía bên ngoài phòng.
Nhìn thấy nhóm dân cư láng giềng xung quanh đều chạy tới đây.
"Vương đại thúc, Lục thẩm, còn có Bảo Ngọc ca, các ngươi sao lại tới đây?"
Hàn Lạc Tuyết vô cùng ngoài ý muốn.
Nàng nhìn thoáng qua Nhiễm Tri Xuân, không phải nói không tiết lộ tin tức ra bên ngoài sao?
Nhiễm Tri Xuân một mặt vô tội, nói: "Không phải ta nói, nhưng nhà ta đi mua quan tài, lại mua đồ tang, láng giềng cũng đoán ra được, ta cũng không có biện pháp."
Sắc mặt Hàn Lạc Tuyết trắng bệch hành lễ với đám người kia, nói: "Các hương thân phụ lão, cảm ơn mọi người đến tế bái cha ta "
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Không phải nói cơ thể lão Hàn chuyển biến tốt rồi sao?"
"Đúng vậy, mấy hôm trước còn khỏe như vâm, nay người đã không còn nữa rồi "
"Cháu gái, không phải thúc nói ngươi, việc này ngươi làm không đúng nha, lão Hàn đã qua đời, sao không thông báo với chúng ta một tiếng, chúng ta mấy ông bạn già, cũng phải đến tiễn hắn đoạn đường cuối cùng."
Đám người hàng xóm ngươi một câu ta một câu, có người dập đầu trước linh vị sau đó quỳ xuống hóa vàng, cũng có người hỗ trợ thu xếp những công việc khác.
Hàn Lạc Tuyết ngăn cản, nhưng không có tác dụng.
"Đúng rồi, lão Hàn rốt cuộc vì sao mà chết?"
"Hôm qua ta còn gặp hắn, lão Hàn nói dùng thuốc thần điện, đã khỏi rồi."
Có người đưa ra nghi vấn.
"Cha ta hắn."
Hàn Lạc Tuyết không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Dáng vẻ ấp a ấp úng của nàng, khiến đám người càng thêm nghi ngờ.
"Ta biết "
Đột nhiên, trong đám người có một tiểu hài tử chừng mười tuổi, lớn tiếng nói: "Là tiểu câm hại chết Hàn gia gia, là hắn hạ độc giết chết Hàn gia gia, sau đó hắn liền bỏ chạy."
Một câu nói khiến người khác kinh sợ.
Trong nháy mắt, toàn bộ hậu viện cùng trong ngoài linh đường, lập tức yên tĩnh trở lại. "Tiểu Bảo, không nên ăn nói lung tung, ngươi "
Cơ thể Hàn Lạc Tuyết không khỏi run lên, nói: "Ngươi nghe ai nói?"
"Lúc ngươi cùng tiểu câm thương lượng, ta đều đã nghe hết rồi" tiểu hài tử trốn ở đằng sau Lục thẩm, dùng tay chỉ Hàn Lạc Tuyết, lớn tiếng nói: "Nữ nhân xấu xa."
Hàn Lạc Tuyết lập tức khẩn trương: "Ngươi không nên ăn nói lung tung."
Lúc này, đám hàng xóm chung quanh, ánh mắt cũng chợt đổi.
Vẻ mặt Nhiễm Tri Xuân vô cùng khiếp sợ nói: "Tiểu Tuyết, ngươi... ngươi vậy mà làm ra loại chuyện này? Chẳng trách ngươi không cho ta thông báo hàng xóm láng giềng, cũng không cho ta đi tìm tiểu câm kia, hóa ra ngươi... ta đã sớm biết, ngươi thích tiểu câm kia, nhưng ngươi vì hắn, thậm chí ngay cả cha của mình cũng hạ độc chết, ngươi... nữ nhân như ngươi, quá ác độc."
"Đại Xuân, ngươi không nên nói lung tung "
Hàn Lạc Tuyết không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, nàng vội vàng giải thích với đám hàng xóm chung quanh nói: "Không phải như vậy, Tiểu Bảo, ai bảo ngươi nói những lời này có phải Đại Xuân không?"
Ai người đứa bé gọi là Tiểu Bảo, trực tiếp trốn ở đằng sau Lục thẩm, bị dọa sợ khóc lớn. "Ngươi chớ dọa đứa bé."
"Tiểu Tuyết, ngươi thật sự làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này sao?"
"Mấy ngày trước ta nhìn thấy nàng cùng tên tiểu câm kia mắt qua mày lại, quả nhiên là có gian tình, phi, còn giả vờ giả vịt hiếu thuận ở chỗ này canh linh đường "
"Bắt nàng ta lại."
Đám người cùng nhau tiến lên.
"Không phải như vậy, dừng tay, mọi người nghe ta giải thích "
Hàn Lạc Tuyết liều mạng giãy dụa, hết sức giải thích.
Nhưng căn bản là vô dụng.
Rất nhanh, nàng liền bị trói lại, trói ở trước quan tài Hàn Lập.
"Không phải ta, ta không có, các ngươi nghe ta nói "
Hàn Lạc Tuyết phí công phí sức giải thích, nhưng đối mặt với sự phẫn nộ của đám người, căn bản không có ý nghĩa, phần lớn mọi người đều lựa chọn tin tưởng lời nói của tiểu hài tử, lại thêm Nhiễm Tri Xuân ở một bên trợ giúp, hết thảy phảng phất đã tra ra manh mối. "Chuyện gì xảy ra?"
Ngô Vi trong cơn ngủ mê man rốt cục tỉnh dậy, bị người ta mang tới hậu viện.
"Nương, Tiểu Tuyết nàng.... Haizz, ta không biết nên nói như thế nào." Nhiễm Tri Xuân tiến lên đón, một mặt bi thương và đau buồn, nói được vài câu, nước mắt đã rơi như mưa.
Có người kể lại những chuyện xảy ra trước đó một lần nữa.