Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1707: Trở mặt




Bên trên chiếc ghế khổng lồ vừa quay lại, một cô nương trẻ tuổi mặc lễ phục dạ hội hơi trễ ngực màu đỏ tươi.

Nàng nhìn qua khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài màu đỏ, bờ môi đỏ tươi căng mọng, ngũ quan tinh tế mang vẻ ung dung như một loài hoa quý, đôi mắt to tròn, đuôi mắt nhếch lên song song với lông mày, lông mày màu đen như một cái đao sắc bén.

Đây là một nhân vật cấp nữ vương.

Một ánh mắt sắc bén ngẫu nhiên truyền đến, trong không khí tựa như có âm thanh đao kiếm rít gào.

Chỉ là nàng lúc này, mái tóc xoăn màu đỏ rối tung ở trên vai, hai chân co quắp trên ghế bành màu đỏ, đôi chân trần trụi như tuyết, ngón chân nhỏ nhắn mềm mại kiều mị, móng chân nhuộm thành màu hồng, giống như từng viên bảo thạch vậy, thần thái lười biếng lại khiến khí chất cường thế lăng lệ của nàng tan đi không ít.

Không hổ là đệ nhất mỹ nhân khu Tây Bắc.

Quả thật là vô cùng mỹ lệ.

Là vẻ đẹp thuần khiết trong sáng, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể, mỗi một đường cong, đều tản ra sự gợi cảm làm cho rất nhiều người khó mà chống cự được.

Đây là một nữ nhân chỉ cần nhìn một cái sẽ sinh ra cảm giác muốn chinh phục.

Trưởng thành khiến sự mỹ lệ của nữ nhân tỏa ra đến cực hạn.

Đối với loại nữ nhân này, trên Địa Cầu dường như có đặt cho họ một tên rất đặc biệt.

Mỹ nữ Xà Hạt.

Loại nữ nhân này, bình thường cũng có độc.

Bây giờ nhận ngươi làm nghĩa tử lại như thế nào?

Ai không hiểu đến lúc đó một câu 'Con mẹ nó phiền chết đi được', trực tiếp liền bỏ rơi không thèm nuôi dưỡng ngươi nữa.

Ngay lúc Lâm Bắc Thần dò xét Minh Xuyên, nàng cũng đang đánh giá Lâm Bắc Thần. Trong chớp mắt này, ba người khác đồng thời chú ý tới trong mắt vị đệ nhất mỹ nhân này, có ánh sáng sáng chói bắn ra.

"A?"

Con mắt Minh Xuyên, tựa như hoàn toàn đính vào trên người Lâm Bắc Thần, khó có thể tin mà thán phục nói: "Trên đời này lại có người thiếu niên tuấn mỹ như thế."

Ha ha.

Lâm Bắc Thần trong lòng cười lạnh.

Ta rất thích dáng vẻ loại người chưa nhìn thấy sự đời như ngươi.

"A, tiểu ca ca, ngươi thật sự tồn tại sao?"

Minh Xuyên đứng lên.

Bước chân trần trên mặt đất phủ đầy địa y màu đỏ, một đôi chân tuyết dường như là một tác phẩm nghệ thuật được tạc bằng ngọc bích tuyệt đẹp, đi đến trước mặt Lâm Bắc Thần, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.

"Tư nhân như Thải Hồng, gặp gỡ mới biết có."

Lâm Bắc Thần đã quen thuộc với cách trang bức tinh tế, ngay lập tức không để mất cơ hội ngâm một câu thơ.

Minh Xuyên ngây dại.

Một lát sau, nàng quay đầu nhìn Ngân Hoàng Hải Vũ, nói: "Được, ngươi không phải không tình nguyện làm nữ nhân của ta sao? Bây giờ ngươi tự do, ngươi có thể đi rồi."

Ngân Hoàng Hải Vũ: "?"

Ngài trở mặt cũng quá nhanh đi.

Tổn thương không lớn, nhưng tính vũ nhục cực mạnh.

"Phu nhân, ngươi vừa nãy còn thề "

Lâm Bắc Thần rất uyển chuyển nhắc nhở.

"A, không có việc gì."

Minh Xuyên nói: "So với tiểu ca ca ngươi, huynh trưởng có chết hay không không quan trọng."

Ngân Hoàng Hải Vũ: "… "

Kiếm Tuyết Vô Danh: "… "

Lâm Bắc Thần: "… "

Đây mới thật sự là lão lưu manh đi.

Ngân Hoàng Hải Vũ dắt tay Kiếm Tuyết Vô Danh đi về phía bên ngoài gian phòng.

Không biết vì sao, Kiếm Tuyết Vô Danh có chút kháng cự.

Nàng không muốn đi.

Hoặc là nói, muốn mang theo Lâm Bắc Thần cùng đi.

"Đi mau." Ngân Hoàng Hải Vũ cưỡng ép dắt nàng đi, truyền âm nói: "Không cần hành động theo cảm tính, với lại hắn cũng sẽ không thiếu một miếng thịt."

Chờ Lâm Bắc Thần kịp phản ứng, hai nữ thần đều đã đi.

Không đúng.

Hắn giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm.

Không phải nói Minh Xuyên phu nhân thích thu nhi tử sao?

Vì sao bầu không khí vừa rồi, tựa như là đang giới thiệu trai bao vậy.

"Ngươi là người nơi nào?"

Minh Xuyên đưa tay kéo cánh tay Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần lùi về sau một bước, nói: "Tại hạ là bình dân khu hạ tam, tên là Kiếm Tiêu Dao, bởi vì ta lão cha đam mê kiếm, hi vọng ta sau này có thể tiêu diêu tự tại "

"Hi hi, còn thẹn thùng."

Minh Xuyên nhìn khuôn mặt Lâm Bắc Thần, trong mắt để lộ ra vẻ ưa thích, nói: "Đến đây, đừng đứng nữa, ngồi xuống ăn một chút gì uống chút rượu đi, chút nữa tỷ tỷ ta dạy ngươi một vài thứ rất thú vị rất vui."

Nói xong, lại đưa tay kéo Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần tiếp tục lùi về sau một bước: "Phu nhân, xin ngươi đừng động chân động tay."

Ta mới vừa rồi chẳng lẽ trang bức quá mức rồi?

"Phu nhân? Nhân gia già như vậy sao?"

"Ngài có được mỹ mạo không nhìn ra tuổi tác."

"Vậy không phải được rồi sao, lại đây."

"Phu nhân, ta không phải người tùy tiện."

"Tùy tiện bắt đầu không phải người sao? Hì hì, nam nhân khẩu thị tâm phi như ngươi ta thấy nhiều rồi, yên tâm đi, ta chỉ là thèm thân thể của ngươi, sẽ không làm chuyện khác với ngươi."

"Phu nhân, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. "

Lâm Bắc Thần liên tục lui lại.

Hắn bây giờ đang muốn cầm đao chém chết Ngân Hoàng Hải Vũ cùng Kiếm Tuyết Vô Danh. Đã nói rõ ràng tới làm nghĩa tử.

Vốn cho rằng chỉ là hi sinh bối phận một chút, kết quả lại là hi sinh nhan sắc.

Con mẹ nó phải đòi thêm tiền.

Còn nữa, ta mặc dù háo sắc, nhưng ta không phải là loại này.

Càng không phải là hàng hóa.

Con mẹ nó đây không phải là “gái bán hoa” nữa.

Mà là bị cưỡng bức bán dâm.

Lâm Bắc Thần quay người đi về phía bên ngoài gian phòng.

"Dừng lại."

Ngữ khí Minh Xuyên, đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Tiểu gia hỏa, ta khi nãy nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi đừng tưởng rằng ta dễ nói chuyện."

Lâm Bắc Thần cười cười, nói: "Ta cũng chỉ là cố gắng nhường ngươi, nhưng ngươi đừng tưởng rằng, ta mãi mãi nhường ngươi."

"Ngươi "

Minh Xuyên giận dữ.

Với tài lực, địa vị cùng thực lực của nàng, những năm này, nam nhân nữ nhân tới cửa cầu xin làm việc cho ta, muôn hình muôn vẻ, kiểu người gì chưa từng nhìn thấy.

Lạt mềm buộc chặt cũng có.

Làm bộ chán ghét cũng có.

Nhưng kẻ giống như Lâm Bắc Thần này, thật sự hiếm thấy. Lúc nàng đang ngây người Lâm Bắc Thần đã rời khỏi phòng.

"A, có chút thú vị."

"Quả nhiên là khác với những thứ diêm dúa rẻ tiền kia."

"Nam nhân, ngươi đã thành công hấp dẫn sự chú ý của ta."

"Rất nhanh ngươi sẽ phải hối hận thôi."

Minh Xuyên cười lạnh: "Toàn bộ Đại Hoang thành này, không có nam nhân ta không có được."