Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Không có thời gian, tiếp theo ngươi phải cùng ta đi tới quán bar Xuân Diệp, gặp Minh Xuyên phu nhân một chút, chờ chuyện này kết thúc, lại đi hỏi cũng không muộn."
Lâm Bắc Thần không thể làm gì khác hơn là nói: "Được thôi."
Hai người rời khỏi khu ba.
"Ánh sáng của khu hai, quả nhiên là tốt hơn nhiều so với dưới khu ba." Lâm Bắc Thần nói một câu xúc động.
Ban ngày phần lớn thời gian ở dưới khu ba, tia sáng cũng rất tối tăm, chỉ có khu vực thần điện phân điện số chín mươi tám, buổi trưa mỗi ngày sẽ được ánh nắng chiếu đến.
Mọi người giống như đang sinh hoạt trong tầng hầm vậy dạng. Không khí u ám luôn dễ khiến người ta cảm thấy bị kiềm chế. Mà khu hai tốt hơn rất nhiều.
Mỗi ngày bình quân ánh sáng mặt trời chiếu đến khoảng ba canh giờ, rất nhiều tia nắng mặt trời , công trình kiến trúc ở mọi nơi được những người thợ khéo léo sửa mới, nhìn đẹp mắt thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
Trên đường phố còn võ sĩ thân mang giáp thần màu đen đi tuần tra. Đại Hoang Thần Điện tôn sùng màu đen.
Cho nên nhân viên thần chức, võ sĩ thần đều mặc hắc bào hắc giáp. Trên đường phố, người đến người đi vô cùng nhộn nhịp.
Đại đa số đều là mang gương mặt của Nhân tộc.
So với dưới khu ba, trạng thái tinh thần của người nơi này rõ ràng tốt hơn nhiều, bất luận là cách ăn mặc hay là cách nói chuyện cùng hành động, cũng hiện ra sự tự tin mà phóng khoáng.
"Lại đây."
Đi qua mấy con phố, Kiếm Tuyết Vô Danh dừng bước nói: "Phía trước chính là quán bar Xuân Diệp."
Lâm Bắc Thần đưa mắt nhìn lại.
Một tòa kiến trúc làm bằng đá trắng bốn tầng, xuất hiện trong tầm mắt.
Đây chính là quán bar Xuân Diệp?
Không hổ là chỗ ở của phú bà có năng lượng khổng lồ nha.
Nơi gọi là quán bar, vậy mà nằm ở khu vực đắc địa nhất trung tâm khu phố CBD của đại khu Tây Bắc khu Trung Nhị, sở hữu riêng cho mình một quảng trường?
"Đi theo ta."
Kiếm Tuyết Vô Danh đi vào quán bar, đưa cho hai vị thủ vệ một tấm minh bài.
Hai người được cho qua.
Dưới sự hướng dẫn của một người phục vụ mặc chiếc váy trắng có họa tiết hình mặt trăng rộng rãi, cả hai đến tầng ba của quán bar.
Lâm Bắc Thần trên đường đi tò mò quan sát.
Bên trong quán bar Xuân Diệp phong cách trang trí hoàn toàn khác với bên ngoài, tràn đầy mùi thơm nồng đậm của sách, khắp nơi trên vách tường đều treo giá sách, phía trên bày vô số các loại thư tịch nhìn qua là biết niên đại không nhỏ.
Trên đường đi gặp được không ít tuấn nam mỹ nữ.
Bọn hắn đều mặc trang phục giống nhau, tất cả đều việc, nhìn rất bận rộn.
"Minh xuyên phu nhân đã từng kết hôn, trượng phu là thiên tài quyến tộc nổi danh khu Tây Bắc Đại, đã từng được cho là cường giả siêu phàm có tư cách tấn thăng làm Thần Tộc, đáng tiếc về sau vẫn lạc" Kiếm Tuyết Vô Danh bí mật truyền âm, nói: "Bất quá, ngoại trừ trượng phu ra, nàng còn có một vị thân ca ca địa vị cũng vô cùng lớn, bây giờ là cường giả đệ nhất thần quyến Đại Hoang Thần Tộc khu Tây Bắc Đại được người xưng là “Hoang Thần kiếm”. Bây giờ ngươi có thể hiểu vì sao lấy được tư cách dự thi giao tiền, nhất định phải lấy lòng nàng."
"Chớ ép bức những thứ vô dụng này."
Lâm Bắc Thần không kiên nhẫn ngắt lời, cũng truyền âm nói: "Ta hiện tại cũng muốn biết, nàng rốt cuộc có phải đệ nhất mỹ nhân thật hay không."
Một lát sau.
Hai người bị đưa vào hành lang cuối trong phòng.
Đại sảnh rất rộng rãi khí phái, một làn gió mạnh đập vào mặt.
Trong phòng ngoại trừ nữ chủ nhân Minh Xuyên ra, “Bá chủ sản nghiệp hải sản Thần Giới” Ngân Hoàng Hải Vũ cũng ở đây.
"Đến rồi đến rồi."
Vị tỷ tỷ tóc lam xinh đẹp đứng dậy, nói: "Minh Xuyên tỷ tỷ, đây chính là đứa bé ta đã giới thiệu với ngươi, tên là Kiếm Tiêu Dao, ngươi xem có ổn không?"
"Có chút ý tứ."
Đằng sau chỗ tựa lưng của vương tọa to lớn, truyền ra một giọng nữ trong trẻo dễ nghe, có chút lười biếng, lại cực kì êm tai.
Đây chính là giọng nói đệ nhất mỹ nhân khu đại Tây Bắc sao? Lâm Bắc Thần tò mò nhìn về phía Minh Xuyên phu nhân.
Chiếc ghế xoay có tựa lưng khổng lồ màu đỏ tươi với ba đỉnh được khảm những viên hồng ngọc to bằng lòng bàn tay người lớn ánh lên ánh sáng huyền ảo, khiến cả căn phòng tràn ngập một màu mơ mộng, hư ảo.
Minh Xuyên phu nhân ngồi trên ghế, đưa lưng về phía Lâm Bắc Thần.
Cho nên, với góc nhìn này của Lâm Bắc Thần căn bản không nhìn thấy vị đệ nhất mỹ nhân khu Tây Bắc trong lời đồn này.
Nàng không nhìn thấy ta, tại sao nói 'Có chút ý tứ' ?
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình.
Trên gương mặt Ngân Hoàng Hải Vũ mang vẻ ngọt ngào nũng nịu: "Ai nha, tỷ tỷ tốt, người cũng đã tới, ngươi không cần qua loa như thế, tốt xấu gì cũng nhìn một chút, chỉ cần liếc mắt một cái, ngươi sẽ không thất vọng."
"Tiểu Ngân Hoàng, từ khi nhìn thấy ngươi, khoảng thời gian này ta đã không còn hứng thú gì đối với nam thanh nữ tú khác, không bằng ngươi đi theo ta, chỉ cần ngươi đi theo ta, người ngươi giới thiệu tới, ta nhất định cho hắn một danh ngạch nghĩa tử, cũng có thể không cần thông qua khảo hạch, trực tiếp giới thiệu hắn đi tham gia giải đấu thần tuyển."
Bên trong chiếc ghế tựa lưng khổng lồ, truyền ra giọng nói lười biếng dễ nghe trước đó.
Sắc mặt Ngân Hoàng Hải Vũ hơi đổi, hiển nhiên cũng không có hứng thú với nữ nhân, nói: "Nhân gia chỉ sợ ngươi một khi nhìn thấy tiểu gia hỏa này, sẽ không có hứng thú đối với người ta nữa, ngươi vẫn là thử nhìn một chút đi."
"Không đâu, ta lấy danh nghĩa gia huynh thề, nếu như trong vòng một tháng ta hai lòng với ngươi, hắn sẽ chết không toàn thây!"
Minh Xuyên phu nhân nói ra một lời thề độc.
Lâm Bắc Thần quả nhiên mở rộng tầm mắt.
Đệ nhất mỹ nhân khu Tây Bắc này hóa ra là thích nữ nhân?
Khẩu vị không giống người bình thường.
Ngân Hoàng Ngũ Hải miễn cưỡng cười, đưa tay xoay chuyển chiếc ghế khổng lồ, nói: "Ai nha, tỷ tỷ tốt, ngươi nhìn một chút đi mà."
"Được rồi, vậy ta nhìn..."