"Ngươi có ý gì?"
Kiếm Tuyết Vô Danh rất khó chịu nói: "Ta là một vị thần rất chính phái nha, bất luận làm chuyện gì, tuyệt đối sẽ không liên lụy người vô tội."
"Tốt, như vậy chúng ta rốt cục xem như có điểm chung rồi."
Lâm Bắc Thần chân thành khen một câu.
"Phi."
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Điểm giống nhau của chúng ta không phải là đẹp sao?" Lâm Bắc Thần cười ha ha nói: "Đó là điểm của ta, ngươi không xứng."
Kiếm Tuyết Vô Danh lại giương nanh múa vuốt xông tới lần nữa, nói: "Cẩu nam nhân, ta muốn tự tay xé xác ngươi."
Náo loạn thêm một lát, hai người mới đứng dậy rời đi.
"Làm ơn thanh toán, cảm ơn."
Chưởng quỹ trà lâu đuổi tới.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Kiếm Tuyết Vô Danh.
"Ngân Hoàng miện hạ vậy mà không trả tiền, đây không phải phong cách của nàng nha, xem ra ngươi phải cố gắng biểu hiện tốt một chút."
Kiếm Tuyết Vô Danh vừa nói, vừa đau lòng trả tiền. Đi vào trên đường phố.
"Ta đi nói lời tạm biệt cùng đám người lão Hàn." Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi có muốn đi cùng không."
Kiếm Tuyết Vô Danh lắc đầu, nói: "Ta trước tiên phải đi trả... À đi giúp ngươi giải quyết chuyện kích hoạt 'Kiếm Tiên Thần vị', một canh giờ sau, ta sẽ đến Thính Tuyết Tửu Quán tụ hợp với ngươi."
"Được."
Lâm Bắc Thần quay người rời đi.
Đi vài bước, hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói: "Đúng rồi, ngươi cùng Ngân Hoàng miện hạ, vì sao đều hiểu ngôn ngữ Đông Đạo Chân Châu?"
Nói chuyện với hai nàng rất thuận tiện.
"Ta cũng lạy ngươi, chúng ta dù gì cũng là thần nha."
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Chúng ta cũng có tín đồ của mình ở Đông Đạo Chân Châu, nếu như không hiểu ngôn ngữ của các ngươi, làm sao lừa gạt được à nhầm làm sao cùng tín đồ giao lưu được?"
Lâm Bắc Thần âm thầm ghi lại trong lòng điểm này: Thần Linh cũng biết một ngoại ngữ. Không, có lẽ không chỉ một ngôn ngữ.
Hắn lại bổ sung ở trong lòng một câu.
Hai người tạm thời tách ra.
Mấy phút sau, Lâm Bắc Thần về tới Thính Tuyết Tửu Quán.
Hàn Lạc Tuyết đứng ở cửa ra vào hết nhìn đông đến nhìn tây, nhìn thấy Lâm Bắc Thần trở về, trên gương mặt thanh tú như trút được gánh nặng, bước nhanh xông lên, trách cứ, vội vàng nói: "Ngươi đã đi đâu? Có biết bên ngoài nhiều nguy hiểm lắm hay không... bên dưới khu ba không yên bình, ngươi đừng chạy loạn linh tinh nữa "
Mặc dù không biết thiếu nữ tửu quán này đang nói cái gì, nhưng Lâm Bắc Thần cũng có thể đoán được là nàng đang quan tâm hăn.
Thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày, Lâm Bắc Thần cảm nhận được không khí hiền hòa thân thiện, tràn ngập tình người ở Thính Tuyết Tửu Quán.
Hắn mỉm cười, nắm lấy tay Hàn Lạc Tuyết, viết chữ trong lòng bàn tay của nàng.
"Ta có chuyện muốn nói."
"A"
Săc mặt Hàn Lạc Tuyết đỏ bừng, nhưng vẫn phân biệt ra nội dung chữ viết, trong lòng mơ hồ ý thức được cái gì.
Một lát sau.
Hậu viện.
Ba người Hàn Lập, Ngô Vi cùng Hàn Lạc Tuyết cùng nhau xuất hiện.
Về phần Nhiễm Tri Xuân, thì bị Lâm Bắc Thần mượn miệng của Hàn Lạc Tuyết, tùy tiện tìm một cái cớ đẩy ra.
Ba người Hàn gia ba tò mò nhìn Lâm Bắc Thần. Không biết hắn muốn làm gì.
Lâm Bắc Thần đưa tay bẻ một nhánh cây trên góc tường kia, chậm rãi viết chữ trên mặt đất, nói: "Hàn đại thúc, đại nương, còn có Lạc Tuyết, mấy ngày nay nhận được sự chiếu cố của mọi người, ta vô cùng cảm kích, hôm nay ta phải rời đi rồi."
"Hóa ra ngươi biết chữ ."
Hàn Lập vô cùng ngoài ý muốn, có chút lo lắng nhìn thoáng qua nữ nhi mình, mới vô ý thức nói: "Nhưng mà tại sao ngươi rời đi, chúng ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Nói xong, hắn ý thức được Lâm Bắc Thần đã mất đi thính giác, thế là cũng lấy nhánh cây viết câu hỏi trên mặt đất.
Hàn Lạc Tuyết đứng một bên, lúc này gương mặt xinh đẹp đã trắng như tuyết, nhìn chằm chặp Lâm Bắc Thần.
"Ta đã tìm được người nhà của ta."
Lâm Bắc Thần cầm nhánh cây, chậm rãi viết: "Hôm nay thê tử của ta đã tới tìm ta."
Đây là lý do hắn đã sớm nghĩ càng.
Cũng là lý do không cách nào bị phản bác.
Mỗi một chữ hắn viết xuống, sắc mặt Hàn Lạc Tuyết sẽ tái nhợt đi một chút.
Nhất là khi bốn chữ 'Thê tử của ta' được viết ra, Hàn Lạc Tuyết cơ hồ xụi lơ ngã ngồi tại chỗ, trong lúc bất tri bất giác nắm thật chặt cánh tay Ngô Vi.
Hóa ra hắn đã thành gia lập thất. Hắn đã kết hôn rồi.
Hắn có thê tử.
Hàn Lạc Tuyết cảm thấy thế giới của mình tuyết bắt đầu rơi xuống, cơn rét lạnh trong nháy mắt ập tới.
"Ngươi thành gia lập thất rồi sao?"
Hàn Lập càng thêm hoảng hốt, viết chữ hỏi: "Vì sao trước kia ngươi không nói?"
"Trước đó ta bị người khác ám toán, bị thương, ký ức trong đầu không hoàn chỉnh, cho tới hôm nay, thê tử của ta tìm tới ta, chữa thương cho ta, ta mới nhớ lại những chuyện trước kia."
Lâm Bắc Thần thuận miệng bịa ra câu chuyện mất trí nhớ.
Những cái cớ như thế này, một giây đồng hồ hắn có thể bịa ra cả ngàn cái. Hóa ra là như vậy.
Hàn Lập trong nháy mắt liền tin.
"Vì sao ngươi... không ở thêm mấy ngày nữa rồi hẵn đi, chúng ta... " Hàn Lập cũng không biết nên viết gì nữa, vì nữ nhi hắn muốn giữ lại Lâm Bắc Thần, nhưng trong lòng cũng rất rõ, chẳng những níu kéo không được, cũng không thể níu kéo.
"Thê tử của ta nàng cần ta."
Lâm Bắc Thần chậm rãi viết.
Hắn biết Hàn Lạc Tuyết có hảo cảm đối với mình.
Những ngày này, hắn đã cố gắng hết sức không chạm mặt thiếu nữ tửu quán này rồi.
Bản thân ta chỉ là lãng khách lang thang, lại lưu luyến rượu sắc hồng trần.
Sớm muộn cũng phải đi, không thể ở lại chỗ này mắc nợ tình cảm.
Huống chi hắn thật sự coi thiếu nữ tửu quán như muội muội của mình, xem như là người nhà vậy.