Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1696: Bắt cướp




"Cái này... bỏ đi, con không thích..."

Hàn Lạc Tuyết rất hiểu chuyện từ chối.

Ngô Vi kéo tay nữ nhi, nói: "Đi xem một chút cũng được, nghe nói giảm giá rất rẻ, con cũng là cô nương sắp phải gả đi."

"Vậy... được rồi."

Hàn Lạc Tuyết hơi do dự, quay người dặn dò: "Cha, câm ca ca, ta và nương qua đó xem một chút, hai người các người ở chỗ này chờ chúng ta nha."

Ra vào tiệm đều là nữ tử, nam nhân đi vào không thích hợp lắm.

Càng huống hồ, Hàn Lạc Tuyết cũng lo lắng Lâm Bắc Thần đi vào loại nơi kia, hoàn toàn chính là dê vào miệng cọp, chỉ sợ là sẽ thu hút rất nhiều ong bướm ngấp nghé và trêu ghẹo.

Lâm Bắc Thần và Hàn Lập đứng tại chỗ chờ đợi.

Hàn Lập chống gậy không ngừng dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Bắc Thần.

Thiếu niên này thật sự là quá anh tuấn.

Những ngày này tiếp xúc, nhân phẩm rõ ràng cũng không tệ.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là trời sinh câm điếc, cũng không có người thân bằng hữu, thoạt nhìn cũng không có tu luyện công pháp, dáng vẻ yếu đuối, nếu không phải là nữ nhi cứu hắn, sợ là đã không sống được lâu trong khu hạ tam hỗn loạn này rồi. Lão nhân nhìn ra được, nữ nhi của mình có ý đối với thiếu niên câm này.

Ông cũng biết, thực ra từ trước tới nay, nữ nhi cực kỳ chống đối với việc gả cho Nhiễm Tri Xuân.

Nhưng mà...

Đáng tiếc.

Nếu như năng lực của thiếu niên này hơi mạnh mẽ thêm một chút, gả tiểu Tuyết cho hắn cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Nhưng bây giờ, ông không dám có ý nghĩ như vậy.

Vẻ đẹp không thể nấu cơm ăn được.

Ở Thần giới nếu như không có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ chết rất thê thảm. Hàn Lập đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên giữa hông bị túm chặt một cái.

Khi ông phản ứng lại, liền thấy một bóng người mặc hắc y, lôi túi tiền bên hông của mình đi, nhanh chóng chạy trốn về nơi xa.

Kẻ trộm.

Ăn cướp.

"Bắt hắn lại, Khụ khụ khụ..."

Hàn Lập vô cùng lo lắng, hét một câu, mới chạy được hai bước, liền không tự chủ mà ho khan lên.

Lâm Bắc Thần thấy vậy, cũng không nghĩ nhiều, lập tức liền đuổi theo.

"Ai? Câm, mau trở lại, trở lại..."

Hàn Lập gấp gáp, liên tục gọi, nhưng mới chỉ chớp mắt, thiếu niên câm cùng với tên trộm túi tiền kia đã tiến vào trong biển người biến mất không thấy đâu.

Đứa trẻ ngốc này.

Hắn đuổi theo thì có thể làm được gì chứ?

Sẽ xảy ra án mạng.

Hàn Lập liên tục ho khan, nhanh chóng xoay người đi đến cửa hàng son phấn tìm bạn già và nữ nhi.

Lâm Bắc Thần đi theo thân ảnh màu đen, không nhanh không chậm.

Bởi vì lo lắng thôi động 'Ngũ khí Hỗn Độn chi lực' thì sẽ bị phát hiện mánh khóe, cho nên hắn cũng không gấp gáp xuất thủ.

Ai mà biết thân ảnh màu đen này cũng chạy không nhanh.

Hơn nữa còn điên cuồng chạy về nơi ít người.

Cho nên Lâm Bắc Thần đuổi theo rất dễ dàng.

Đuổi không đến thời gian một chén trà, thân ảnh màu đen bảy quặt tám rẽ, đi tới một con hẻm nhỏ tĩnh mịch khá vắng vẻ, đột nhiên dừng bước, quay người nhìn Lâm Bắc Thần.

"Không ngờ lại có thể dễ dàng dẫn dụ được ngươi như vậy."

Thân ảnh màu đen khá thấp bé, đại khái chỉ cao có một mét ba, một mét bốn.

Giọng nói của hắn rất kỳ quái, mang theo một chút khàn khàn, vén cái nón che mặt lên, lộ ra một gương mặt kỳ quái mọc lông tơ màu trắng, thoạt nhìn giống như con Sài Cẩu đầu người.

Không phải Nhân tộc.

Thú tộc?

Lâm Bắc Thần cực kỳ kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thú tộc tương tự như người ở Thần giới.

Lời mà tên này nói, Lâm Bắc Thần cũng nghe không hiểu.

"Xin chào, ta là một tên câm điếc hiền hoà nho nhã."

Hắn viết chữ trên mặt đất, hỏi: "Ta nghe không hiểu vừa rồi ngươi nói cái gì, có thể trả túi tiền lại cho ta, sau đó quỳ xuống nói lời xin lỗi được không?"

Sài Cẩu Nhân ngẩn người nhìn bút tích, sau đó nổi giận.

Trong cổ họng của hắn phát ra tiếng gầm nhẹ, lộ ra hàm răng trắng tuyết như dao găm, trong con hẻm nhỏ u ám tĩnh mịch loé lên ánh sáng lạnh lẽo tàn nhẫn.

Sưu sưu sưu.

Tiếng xé gió vang lên.

Lại có bốn thân ảnh bay vụt tới, rơi vào trong con đường.

Từ phía sau ngăn chặn đường lui của Lâm Bắc Thần.

Đồng thời một đại hán cơ bắp khổng lồ thân cao ba mét, từ trong con hẻm nhỏ chậm rãi bước ra, đi tới bên cạnh Sài Cẩu Nhân, rất hài lòng gật đầu, nói: "Làm tốt lắm, người Hàn gia không có đuổi theo đấy chứ?"

"Vương đại ca, ngươi yên tâm đi, không có đuổi theo."

Sài Cẩu Nhân với vẻ mặt nịnh nọt, nói: "Tên tiểu câm đần độn này rất dễ lừa, ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra, căn bản là không còn gì khác cả, hoàn toàn không cần các ngươi xuất thủ, ta một tay cũng có thể giết chết hắn."

Đại hán cơ bắp khổng lồ liền vung tay, nói: "Tốt, giao cho ngươi, sau khi giết, xử lý thi thể."

"Được rồi, ngài nhìn cho rõ đây."

Sài Cẩu Nhân rút loan đao bên hông ra, trên mặt mang theo nụ cười hung hãn, chậm rãi tới gần Lâm Bắc Thần.

Loại chuyện giết người này, hắn đã làm qua quá nhiều lần rồi.

Ở khu vực hạ tam hỗn loạn này, thỉnh thoảng chết mấy người không có lai lịch, căn bản không dấy lên chút gợn sóng nào.

Tráng hán cơ bắp khổng lồ quay người rời đi.

Hắn vừa rồi cũng quan sát Lâm Bắc Thần.

Quả thật là một kẻ câm trói gà không chặt, không có bất kỳ uy hiếp nào.

Lần này Trịnh hương chủ đại phí chu chương* bố trí kế hoạch, đối phó với một con gà yếu đuối như vậy, thật sự là dùng dao mổ trâu giết gà.

(*Chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu)

Xùy.

Âm thanh của công cụ sắt nhập thể.

"Ô ô... "

Tiếng gầm lưu luyến sinh mệnh khi tử vong giáng lâm vang lên.

Hai người đối với tráng hán cơ bắp khổng lồ mà nói, cũng rất quen thuộc.

Đây là quá trình mà giết người bắt buộc phải trải qua.

Nhưng nháy mắt sau đó, lại truyền đến tiếng kinh hô của bốn thủ hạ.

Động tác của tráng hán cơ bắp liền khựng lại, theo bản năng xoay người, trong nháy mắt kinh hãi đến mức sởn cả tóc gáy, đồng thời cũng hoàn toàn ngây người.