Trên hình chiếu của Hoang Thần Lệnh vẫn đang không ngừng hiện ra từng đoạn phim hình ảnh.
Tới sau cùng, trừ một số người của Bạch Vân thành ra, còn có một số kiếm tu hoang dại cũng xuất hiện.
Đều ít nhiều có một chút quan hệ với Bạch Vân thành.
Nội dung tra hỏi cũng đều là tin tức liên quan tới Thiên Ngoại Tà Ma Ảm Nguyệt Thánh Tử bên trong Bạch Vân thành, thậm chí trong đó còn có mấy 'Ma Nhân' đã nhập ma, xuất thân từ Bạch Vân thành...
Hàng loạt dấu hiệu và chứng cứ đều cho thấy, Bạch Vân thành tuyệt đối có cấu kết với Thiên Ngoại Tà Ma 'Ảm Nguyệt Thánh Tử'.
Tuyệt đối không phải là muốn giá hoạ cho người khác thì sợ gì không có lý do.
"Chư vị, những điều có thể nói và không thể nói, ta đều đã nói rất rõ ràng rồi."
Kiếm Vô Cực chậm rãi thu hồi Hoang Thần Lệnh, ánh mắt nhìn chung quanh, ngữ khí lại lần nữa trở nên mạnh mẽ cứng rắn, nói: "Hôm nay ta phụng lệnh Vệ giáo chủ của
Đại Hoang Thần Điện, tới vây quét dư nghiệt tà ma của Bạch Vân thành, không có quan hệ gì với ba vị, Mai tộc trưởng, Chân tộc trưởng, Hoa Phủ chủ, các ngươi bị Vực Ngoại Tà Ma che mờ mắt, ta không trách các ngươi, lúc này mang theo tộc nhân của các ngươi rút ra ngoài, còn có thể nói là người không biết không có tội, có thể được tha thứ, bằng không thì phải suy nghĩ thật kỹ kết cục của việc đối kháng với Đại Hoang Thần Điện."
Không khí vốn dĩ chỉ vì nham tương sôi trào mà có vẻ hơi nóng bỏng, lúc này càng khiến cho người ta thêm nghẹt thở.
Bốn chữ Đại Hoang Thần Điện, tựa như bốn tòa Thái Cổ Thần Sơn, vững vàng đè lên trái tim của tất cả mọi người.
Nhất là một số cường giả cấp Thiên Nhân trong ba đại thế lực, ở bên cạnh đã bắt đầu trở nên lo lắng bất an.
Lúc này ——
Leng keng!
Tiếng kim thiết hùng hồn.
Tộc trưởng của Phong Lôi Đại Kiếm Tộc Mai Họa Sóc nhẹ nhàng gõ kiếm trong tay, mặt không biểu cảm nói: "Nói xong rồi à?"
Kiếm Vô Cực khẽ giật mình.
Ý gì vậy?
"Kiếm khách vẫn là dùng kiếm để nói chuyện thì tốt hơn."
Mai Họa Sóc thờ ơ nói: "Kiếm tông chủ, nếu như ngươi nói xong, vậy thì xuất thủ đi." Lại có thể không có bất kỳ dao động nào.
Giọng điệu như vậy, tư thái như vậy, vẻ mặt như vậy, khiến cho Kiếm Vô Cực vốn cho rằng bản thân thủ đoạn cao minh, cuối cùng cũng ý thức được tâm kế trước đó của mình căn bản không có chút tác dụng nào cả.
Một trận ngôn luận và thị uy vừa rồi, há chẳng phải giống như tôm tép nhãi nhép đang biểu diễn sao?
Thằng hề lại là bản thân ta?
Kiếm Vô Cực lập tức cảm nhận được sự sỉ nhục to lớn.
"Ngươi..."
Khóe mắt của Kiếm Vô Cực giật giật, phẫn nộ tới cực điểm, nhưng lại có một chút không thể nào hiểu nổi: "Tại sao lại chấp mê bất ngộ như vậy chứ?"
Mai Họa Sóc với vẻ mặt bình tĩnh nói: "Thiên hạ chịu khổ vì Đại Hoang Thần Điện lâu quá rồi."
"Tốt, rất tốt, ta đã rất kiềm chế rồi, chỉ là không muốn tăng thêm sự giết chóc mà thôi, hi vọng Phong Lôi Đại Kiếm tộc của ngươi, Phong Lôi Thần ở sau lưng các ngươi, có thể tiếp nhận được hậu quả như vậy."
Kiếm Vô Cực bật cười lạnh.
Đối diện.
"Phi, ngươi thích làm chó, lão tử lại muốn làm một con người đứng thẳng lưng, có biết bao con đường, đi đến cuối cùng thì tốt quá rồi, cầm một cái lệnh bài nát ở đây chó cậy thế người, gà cậy gần chuồng là có ý gì chứ?" Tộc trưởng của Cực Thượng Tam Quang tộc Chân Như Long tính tình nóng như lửa, không nhịn được lại lần nữa nói lời thô tục: "Ba người bọn ta có thể không biết kết cục đối địch với Đại Hoang Thần Điện ư? Còn cần đồ chó nhà ngươi nhắc nhở? Chết đi cho lão phu."
Nói xong, trực tiếp xuất thủ.
Ba đạo kiếm quang trắng bạc giống như dải lụa, hiện lên hình chữ phẩm (品), chém ra hư không nóng hầm hập, giống như ánh sáng tử vong, thẳng đến Kiếm Vô Cực.
Cực Thượng Tam Quang tộc tinh thông nhất chính là Tam Kiếm Lưu.
"Tự tìm cái chết."
Tộc trưởng của Vân Nhật Đại Hoang tộc Hùng Bá xách cự kiếm nghênh tiếp.
Ầm!
Hai vị cường giả cấp Đại Thiên Nhân, trong nháy mắt này, không có chút màu sắc rực rỡ liều mạng va đập vào nhau.
Kiếm khí bể tan tành, năng lượng Huyền khí khủng khiếp, điên cuồng tiêu tán, không ngừng phúc xạ xung kích nham thạch vách núi xung quanh...
Không gian dung nham dưới mặt đất chấn động lên.
Từng khối đá vụn từ đỉnh rơi xuống, ngã vào trong nham tương, hóa thành hơi khói màu đen.
Bụi đất nhỏ vụn ở trong không gian của mảnh dung nhan này lan tràn.
Không gian dưới đất của chỗ này, giống như tiện tay cũng muốn sụp đổ.
"Cùng nhau xuất thủ, tốc chiến tốc thắng."
Mà dường như là đồng thời, tông chủ của Vô Định Phi Kiếm Tông Đàm Lưu Hỏa cũng quát lớn xuất thủ.
Mười sáu thanh phi kiếm vô định cấp bậc bán bộ đạo khí súc thế đã lâu, hóa thành kiếm quang ùn ùn kéo đến, giống như kiếm hải mênh mông không có chút thương hại nào cuốn về phía tộc trưởng của Cực Thượng Tam Quang tộc Chân Như Long.
Ông ta sớm đã hận chết cái tên miệng thối này, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lập tức liền xuất thủ, hận không thể chém thi thể của ông ta thành vạn mảnh.
Nhưng kiếm thế vẫn còn chưa đánh tới bên người Chân Như Long, một trận hương khí nhàn nhạt u ám thấm vào ruột gan thổi qua, lại như vật hữu hình, ngăn trở kiếm khí khủng bố kia.
Phủ chủ của Văn Hương Kiếm Phủ Hoa Phi Hoa đã xuất thủ.
Nhìn bề ngoài có vẻ như cường giả kiếm đạo tuổi mười tám tươi đẹp, dung mạo thanh tú, không tính là tuyệt mỹ, nhưng khí chất siêu quần, cung trang váy dài, váy dài như mây trôi, trong lúc nhẹ nhàng vẫy động, ám hương phù động.
Lực sát phạt khủng bố ẩn nấp bên trong hương khí, ngăn trở toàn bộ thế công của tông chủ Vô Định Phi Kiếm Tông Đàm Lưu Hỏa...
Trên đại lục của Đông Đạo Chân Châu có một truyền thuyết.
Kiếm tu đối mặt với Văn Hương Kiếm Phủ, một khi ngửi thấy ám hương kiếm của nàng, vậy có nghĩa là bước chân của tử thần cũng đang vô thanh vô tức, chậm rãi nghiền ép về phía ngươi...