Nơi xa.
Trong một tòa phế tích.
Mấy kiếm tu mặt mũi bầm dập, người đầy bụi đất leo ra.
"Ta còn tưởng rằng sắp chết rồi..."
"Đúng vậy, không ngờ rằng lại có thể chỉ là bị thương nhẹ."
"Lâm Bắc Thần này thật sự là quá ngang ngược rồi...không nói đạo lý chút nào cả." "Được rồi, có thể sống sót đã không tệ rồi, thực lực của tên não tàn ăn chơi trác táng kia quá kinh khủng, chỉ mấy quyền mấy cước mà thôi, lại có thể đánh bay toàn bộ đám người chúng ta, căn bản cũng không có người nào có thể chống đỡ được một chiêu của hắn, nếu như hắn muốn giết chúng ta, có thể chúng ta sớm đã chết rồi." "Chúng ta bị lợi dụng rồi."
"Người của Bất Diệt Kiếm Tông không có ý tốt, bọn hắn không phải nói thực lực của Lâm Bắc Thần không đáng lo ngại sao?"
"Chờ đã, túi trữ vật trên người ta sao không thấy nữa?"
"Không hay, của ta cũng không thấy."
"Của ta cũng vậy... Không phải là bị Lâm Bắc Thần lột đi rồi đấy chứ, ta nghe đồn người này có một biệt danh, gọi là Mô Thi Cuồng Ma, ngay cả thi thể hắn cũng sờ mó, huống hồ là chúng ta?"
"Đi đòi về lại, đây quả thực là cường đạo."
"Ngươi dám đi à? Ngươi quên hắn đã nói cái gì rồi sao? Còn quay lại nữa, hắn có thể sẽ thật sự giết người đấy."
"Đúng vậy, nghe đồn tên này có não tật, sau khi chịu kích thích, chuyện gì cũng dám làm."
Một đám người do dự, cuối cùng vẫn không có ai dám thật sự trở về, vừa tức vừa hận, nhưng lại chỉ có thể nhịn.
"Sợ cái gì? Hắn có thể giết hết tất cả chúng ta ư? Cùng đi..."
Nhất Kiếm Tống Chung Ôn Triệu Luân hùng hùng hổ hổ từ trong đống phế tích leo ra, lôi cái chân gãy, đè giữ vết thương kiếm ngang hông của mình, nói: "Không biết là cái tên tiểu nhân hèn hạ nào trước đó đã thọc ta một kiếm, bằng không, ta đích thân xuất thủ, sớm đã chém giết Lâm Bắc Thần rồi, aiz, tiểu nhân làm hại ta."
Những người khác nhất thời đều với vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn.
Nếu không phải vừa rồi có người thọc ngươi một kiếm, chỉ sợ là ngươi đã mang theo mọi người cùng nhau chết cả đám rồi đấy.
Loại ngu xuẩn này, phải cách xa một chút.
Bằng không khi ông trời trừng phạt hắn, rất dễ dàng liên lụy đến người bên cạnh.
Sưu sưu sưu.
Đám người hóa thành kiếm quang rời đi.
"Phi. Một đám hèn nhát."
Nhất Kiếm Tống Chung Ôn Triệu Luân đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, quyết định chiến thuật tạm thời từ bỏ việc đi tìm Lâm Bắc Thần gây phiền phức, trước tiên chữa khỏi vết thương đã.
...
...
Kiếm Tiên Viện.
Thời gian đã đến buổi chiều.
Lâm Bắc Thần hai tay chống cằm, ngồi ở bên bàn đá trong sân, sắc mặt dần dần sốt ruột.
Cách nhiệm vụ gia tốc ngẫu nhiên Kiếm Tiên Viện quật khởi của KEEP chỉ còn lại không đến sáu canh giờ đã phải kết thúc rồi.
Nhưng bây giờ còn có hai vấn đề khó khăn chưa đánh hạ được.
Bán bộ Thiên Nhân còn thiếu một người —— Thiến Thiến được Lâm Bắc Thần gửi gắm kỳ vọng, vẫn chưa thăng cấp bán bộ Thiên Nhân.
Còn có một đệ tử trẻ tuổi tên là Bành Diệc Lượng, mặt mày chất phác, rất cố gắng, nhưng từ đầu đến cuối chỉ là cảnh giới Đại Võ Sư cấp tám, không thể tấn nhập Đại Võ Sư đỉnh phong.
Một đầu một đuôi, một trên một dưới.
Gắt gao kẹt giữ tiến độ của nhiệm vụ.
"Xem ra ta bắt buộc phải dùng thẻ BUG rồi."
Lâm Bắc Thần dần dần hạ quyết tâm.
Trước đó một đám kiếm tu gây náo loạn ở bên ngoài Kiếm Tiên Viện đã rất không bình thường.
Lâm Bắc Thần cảm nhận được một loại cảm giác cấp bách trước nay chưa có.
Hắn đem các ứng cử viên của đại viện mà trước đó Tiểu sư thúc xinh đẹp Doãn San đã giới thiệu, sàng qua lọc một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của lão hủ nho của viện nghiên cứu kiếm trận tên là Vương Thất Công.
Người này có kỹ thuật.
Có nội tình.
Chỉ cần cho một chút đồ vật như chất kích thích, có lẽ rất nhanh liền có thể khôi phục. Về phần một người gây cản trở khác...
"Ngươi qua đây."
Lâm Bắc Thần vẫy tay gọi Bành Diệc Lượng ngu ngơ qua, ném cho hắn một Thúy Quả, nói: "Cầm lấy đi, tự mình ăn, ăn xong nhanh chóng vận công hấp thu, tranh thủ trước khi mặt trời lặn, tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong cho ta, nếu như còn không có động tĩnh thì ta sẽ khai trừ ngươi..."
Người trẻ tuổi nơm nớp lo sợ tiếp nhận Thúy Quả.
Lâm Bắc Thần vươn người đứng dậy, nói: "Ta trở về trước, tất cả mọi người không được phép rời khỏi Kiếm Tiên Viện, tiếp tục tu luyện, không được buông lỏng... Quang Tương, thân đệ, giám sát tốt cho ta, người nào không nghe lời chính là không nể mặt Lâm Giáo Hoàng ta."
Thấy hắn nói một cách nghiêm nghị, ngay cả Thiến Thiến cũng không dám lơ là. Lâm Bắc Thần sắp xếp xong tất cả, đứng dậy rời khỏi Kiếm Tiên Viện, đi tới viện nghiên cứu Kiếm Trận.
Mà đồn thời trong cùng một thời gian.
Mấy trăm tên kiếm tu lại lần nữa tập trung ở bên ngoài Thành Chủ phủ. Lần này, không phải đơn giản là kháng nghị nữa.
Trực tiếp bộc phát chiến đấu.
"A..."
"Cản bọn họ lại."
"Nhanh, nhanh đi báo cáo thành chủ."
Từng kiếm sĩ của Bạch Vân thành ngã xuống trong vũng máu. Các kiếm tu giết vào Thành Chủ phủ.