"Cút nhanh lên, đừng quấy rầy lão tử hít thở."
Lâm Bắc Thần liền vung tay, không nhẫn nại nói.
Hắn nhìn ra được rồi, đám tu tiên vây quanh Kiếm Tiên Viện, về cơ bản đều là tán tu không có đầu óc, thực lực đạt đến cảnh giới Thiên Nhân không nhiều, đa số đều là cấp võ đạo Tông Sư, vừa nhìn qua một cái đã biết là có tài làm bia đỡ đạn.
Không cần nghĩ cũng biết chắc hẳn là bị người ta lợi dụng.
Xem ra không nhất định là thực lực mạnh mẽ thì đầu óc thông minh.
Người một khi ở vào trong cảm xúc mang tính quần thể thì rất dễ dàng mất đi cá tính, mất đi sự suy xét độc lập, bất tri bất giác trở nên phấn khích mà đi theo số đông...
Cái này khiến Lâm Bắc Thần nhớ tới, bản thân trước kia lúc còn học đại học, một lần trong sân trường xảy ra chuyện đụng xe.
Nguyên nhân dẫn đến vụ việc lần đó là do trong trường chiếc Volkswagen của ông chủ siêu thị đã sượt qua chiếc xe đạp của một vị nữ học sinh, không có người bị thương, vốn dĩ chỉ là một chuyện đơn giản hai bên chịu trách nhiệm, sau đó bởi vì thái độ kiêu ngạo của ông chủ siêu thị, trên Forum của trường học nhanh chóng lên men, hiện trường tập trung bốn năm trăm học viên, còn hắn thì nghỉ tự học buổi tối đi xem náo nhiệt, sau đó nhanh chóng bị tiêm nhiễm cảm xúc trong quần chúng sục sôi căm phẫn, hắn tự xưng là lý trí, bất tri bất giác trở thành một thành viên của học sinh bị đụng xe...
Hắn khi đó, chính là tự cho mình là học trưởng năm bốn vì logic chặt chẽ cẩn thận mà đưa đến hành động.
Cho nên những tên Võ Đạo Tông Sư trước mắt này, cũng giống vậy.
Đặt ở nơi nhỏ đại khái là đại nhân vật cao cao tại thượng khống chế sấm sét.
Nhưng mà đến Bạch Vân thành hiện tại, cũng chỉ có thể là bị xúi nhục tới làm bia đỡ đạn ngốc nghếch.
Bởi vì người xúi nhục bọn hắn, là người mạnh hơn.
"Ngươi... Ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi đấy."
"Là Bạch Vân thành chủ bảo chúng ta tới, ngươi... Chúng ta quay về cáo trạng ngươi."
"Chúng ta lời hay ý đẹp thương lượng với ngươi, ngươi lại có thể giết người?"
Có một số người ngoài mạnh trong yếu nói.
Trong lòng bọn họ vô cùng tức giận, cái tên khốn Lâm Bắc Thần này, không nói võ đức, vừa lên tới đã giết người, chúng ta không thể giao lưu đàng hoàng được sao? Hơn nữa trong lời nói một chút bậc thang cũng không cho.
Mọi người đều là cường giả Tông Sư, không cần sĩ diện hả?
Lâm Bắc Thần nhìn thấy đám người kia, dáng vẻ sợ hãi, không nhịn được cười.
"Cút cút cút, đừng ở chỗ này chậm trễ việc của ta."
Hắn không kiên nhẫn xua tay.
Trong đám người, một kiếm sĩ mặc khinh giáp màu đỏ tươi, thoạt nhìn ngày thường cũng là một nhân vật thiếu hiệp hung ác, bị tư thái không nể mặt chút nào của Lâm Bắc Thần trực tiếp chọc giận.
Hắn cứng cái cổ lên, bộc lộ ra tính khí Giang Tinh* của mình, cắn răng nói: "Phi, hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, Nhất Kiếm Tống Chung Ôn Triệu Luân ta sẽ không đi, chúng ta nhiều người như vậy, có bản lĩnh, ngươi giết hết chúng ta đi... ưm ưm ưm..."
(*dùng để chỉ những người trong lúc nói chuyện thích tranh cãi)
Lời còn chưa nói hết, miệng của hắn liền bị người phía sau vô cùng hoảng sợ mà bịt lại.
Mấy người phía sau 'Giang Tinh' Ôn Triệu Luân, khuôn mặt đều sợ hãi đến trắng bệch.
Cái đồ ngu xuẩn đáng chém ngàn đao nhà ngươi, bản thân muốn chết không cần kéo theo chúng ta.
Không nhìn thấy cái tên trước đó một lòng muốn chết, đã bị giết đến cặn xương cũng không còn nữa sao?
"Có cút không?"
Lâm Bắc Thần nói: "Ta đếm ba tiếng, đều biến mất trong phạm vi ngàn mét của Kiếm Tiên Viện, bằng không..."
Quang Tương rất phối hợp vung roi 'Ba ba ba'.
Trong không khí nổi lên từng tia chớp.
Sự uy hiếp trắng trợn.
Ôn Triệu Luân theo bản năng phát tác bản năng của Giang Tinh, lại lần nữa cương cái cổ lên, cái miệng lại muốn nói gì đó, nhưng lập tức liền bị người đứng phía sau, trực tiếp thọc một kiếm...
"A!"
Hắn kêu thảm.
Lâm Bắc Thần hít một hơi, nói: "Một..."
Nháy mắt sau đó, hắn trực tiếp xông ra ngoài.
Bùm bùm bùm.
Một quyền một cước, giống như hổ đạp lên bầy cừu xông vào trong đám kiếm tu, trực tiếp bàn về nắm đấm nồi đất lớn mà đánh ra.
"A..."
"Không phải ngươi nói đếm tới ba sao?"
"Lừa đảo, vừa mới nói một!"
Trong một trận kêu rên thảm thiết giống như quỷ khóc sói gào, nguyên một đám kiếm tu giống như bị máy ném đá bắn ra quả cầu đá, mặt mũi bầm dập bay ra ngoài.
Răng nanh bay loạn.
Máu mũi cũng bay loạn.
Kim tệ cũng bay loạn...
Trong chốc lát, tất cả đám kiếm tu vây quanh Kiếm Tiên Viện, đã bị đánh giống như từng cái bao cát, lăng không bay ngược ra ngoài mấy ngàn mét, rơi ở phương hướng khác nhau của Bạch Vân thành...
Nhưng mà lần này, Lâm Bắc Thần đã nương tay.
Không có sử dụng Huyền khí.
Chỉ là cho thân thể của bọn hắn một bài học mà thôi.
Cũng không giết người.
Nhiều nhất là trọng thương.
Muốn chết không có dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, nhân tiện giữ lại một chút đồ vật.
Hắn chỉ vào túi trữ vật thần không biết quỷ không hay đã bị lột xuống trên mặt đất, nói với Quang Tương: "Cất hết cả đi, tiến hành phân loại rác thải một chút, giữ lại cái mà ngươi yêu thích, còn lại đều phân loại và xử lý tốt cho ta."
Quang Tương hưng phấn kêu lên 'Chi chi chi' rồi xông tới.
Rất thích loại cảm giác này.
Nó hưng phấn mà nghĩ.
Lâm Bắc Thần cười cười, quay người đi vào trong Kiếm Tiên Viện.
"Cảm giác thủ pháp liếm bao của ta không thạo, không bằng thân đệ rồi, nhất là liếm bao thuật của người sống này, thật sự là phải luyện thật tốt một chút..."
Hắn tiến hành tự mình ngẫm nghĩ lại ở trong lòng.
Vừa rồi trong các kiếm tu đánh bay, có rất nhiều thứ ở trên người, hình như là chưa lột xuống.
Haizz.
Chẳng những tay nghề không thạo, gần đây ta hình như cũng càng ngày càng nhân từ nương tay rồi.
Bọn hắn ác độc mắng ta, còn ta lại chỉ nhẹ nhàng đánh bọn hắn.
Ngoài ra cũng chỉ là thuận tay tịch thu một ít đồ, lấy một chút xíu tiền phạt mà thôi.