Được rồi.
Lâm Bắc Thần vung tay lên, tỏ thái độ vô cùng hài lòng với Quang Tương.
Hắn quay đầu nhìn nồi lẩu cay Tiểu Long Khảm dưới cầu đá. . . Phi, là nhìn hang đá nham thạch phía dưới, nói: "Quang Tương, ngươi nói xem trong nham thạch này, có thể còn có bảo vật khác hay không?"
Phù phù.
Quang Tương lại một lần nữa lật người về sau bảy trăm hai mươi độ, tư thế nhảy xuống nghiêng một ngàn hai mươi độ.
Động tác có độ khó 4.0, bọt nước bắn ra vẫn rất tốt, độ hoàn thành cực cao.
Trọn vẹn trong thời gian một nén nhang lặn lội phía dưới, mới xác định trong nham thạch thật sự không có bảo kiếm hay Huyền Thạch khác, Quang Tương mới trở lại trên cầu đá.
"Đi thôi, tiếp tục đi nào."
Lâm Bắc Thần nói: "Ta có một dự cảm, khả năng còn có kinh hỉ ở phía trước.
Quang Tương cõng lấy túi xách nhỏ của mình, đi theo sau Lâm Bắc Thần.
Một người một chuột đi qua cây cầu đá.
Phần cuối cây cầu, lại là một đường hành lang màu đen.
Lâm Bắc Thần nằm ở trên cầu đá, dán tai trên mặt cầu, thi triển 'Địa Thính' chi thuật.
Phốc.
Khói đen cùng mùi thịt nướng đồng thời xuất hiện.
Lỗ tai bị nướng khét.
Con mẹ nó.
Hắn vội vàng vận chuyển Huyền khí, tự lành thương thế.
Bất cẩn rồi.
Bất quá cũng nghe không sai biệt lắm.
Bên trong hành lang phía trước cũng không có hiện tượng kì dị gì.
Hướng dẫn của bản đồ cũng tiếp tục đi về phía trước.
Thế là Lâm Bắc Thần mặc trang phục dạ hành, cùng Quang Tương bộ lông trên đầu bị uốn cong, tiếp tục quang minh chính đại tiến lên.
Đường hành lang phía trước không hề dài. Chỉ có năm trăm mét.
Khí phun ra từ cuối hành lang, vẫn nóng rực không gì sánh bằng.
Lâm Bắc Thần thi triển vòng Huyền lực bảo hộ, chống lại cơn sóng nhiệt, đi tới cuối hành lang.
Một không gian to hơn không gian nham thạch dưới mặt đất khi nãy xuất hiện.
Nếu như nói không gian nham thạch phía trước chỉ to bằng sân mà thôi, thì không gian nham thạch trước mắt này phải to bằng bốn cái sân bóng.
Cuối hành lang, không có cầu đá.
Đường chỉ đến đây thôi.
Nhưng trong không gian nham thạch khoảng trăm thước này, có một thanh kiếm đá to lớn, cắm trong nham thạch bên dưới, lộ ra một phần trên nham thạch mênh mông, tính cả 'Chuôi kiếm ', khoảng chừng cao trăm mét, thoạt nhìn phảng phất như là thần binh khổng lồ vậy, cực kì rung động.
Mà càng thêm rung động là bốn phía trên vách đá, có mười sáu dây xích đá to lớn màu đen, một mặt kết nối với vách đá, tựa như từng con rồng đen chui ra từ trong khe đá, xuyên qua bầu trời biển lửa nham thạch, quấn quanh ở trên thân kiếm đá, khóa chặt nó, tựa như là đang phong ấn cái gì.
Cảnh tượng này rất quỷ dị.
Kiếm đá to lớn này rốt cuộc là vũ khí của ai?
Xích đá to lớn màu đen này do người nào chế tạo ra, vì sao cuốn lấy thanh kiếm khổng lồ này?
Lâm Bắc Thần trong nháy mắt, có một loại ảo giác.
Chính mình tựa như đi tới một nơi khác của thế giới.
Có thể cảm giác được một cách rõ ràng, nhiệt độ của nơi này cao hơn so với không gian nham thạch trước kia.
Nhưng so với Hỏa Chi Nhiệt Tình khi được Lâm Bắc Thần truyền huyền khí vào thì thấp hơn một chút.
Vì thế Quang Tương còn có thể tiếp nhận.
Đôi mắt đen nhỏ lúng liếng của nó, không ngừng chuyển động, đánh giá bốn phía.
Bản năng ma thú Vương cấp đỉnh phong, khiến cho nó cảm thấy một khí tức nguy hiểm nhàn nhạt.
Nếu như không phải Lâm Bắc Thần ở đây, Quang Tương đã sớm thét lên quay người chạy đi rồi. Trong lòng Lâm Bắc Thần, cũng dâng lên cảm giác bất an tương tự.
Chỗ này tràn ngập một loại khí tức làm hắn khó chịu.
Ầm.
Một tiếng xích đá va chạm vào nhau vô cùng nhỏ đột nhiên vang lên.
Một người một chuột nháy mắt đều dựng tóc gáy.
Ầm ầm ầm.
Mười sáu dây xích đá đột nhiên lay động bắt đầu chuyển động, không ngừng va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang chói tai.
Cảnh tượng này, giống như là điềm báo lệ quỷ sắp xuất hiện bên trong phim kinh dị.
"Chi chi chi."
Quang Tương đột nhiên hét lên, một thân lông bạc trong nháy mắt, tất cả sợi lông đều dựng đứng cả lên.
Lâm Bắc Thần lập tức như mèo bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên. "Chi chi chi."
Quang Tương một mặt hoảng sợ chỉ về hướng kiếm đá.
Lâm Bắc Thần nhìn theo hướng đầu ngón tay nó chỉ.
Liền nhìn thấy bên trong những dây xích đá màu đen lắc lư, mơ hồ nhìn thấy, trên đỉnh chuôi kiếm đá to lớn, đoạn cuối chỗ giao nhau của tất cả xiềng xích, một quái vật nguy hiểm đang ngồi.
Quái vật kia tựa như là một quả cầu màu đỏ. . . A?
Không đúng.
Chờ một chút, là. . . Người?
Trong lúc nham thạch quay cuồng sinh ra gió nóng, lay động quả cầu lông màu đỏ kia. Mái tóc dài màu đỏ mở ra, lộ ra một cái đầu già nua.
Đó là người
Cái gọi là tóc đỏ, cũng bất quá là lông tóc dài hơn mười thước của hắn mà thôi.
Lâm Bắc Thần khi nhìn thấy gương mặt này trong nháy mắt, một tia sét xoẹt qua đầu.
Là Sở Tinh Dã.
Lão thành chủ đã biến mất lâu nay.
Xem ra tin tức của Ngụy đại ca không sai.
Phỏng đoán của con rể Hải tộc cũng không sai.
Lão thành chủ thật sự là ở bên trong Kiếm Trủng.
Lâm Bắc Thần đột nhiên không sợ —— suy cho cùng phim kinh dị đáng sợ nhất là lúc trước khi lệ quỷ xuất hiện nhạc nổi lên dọa người, đợi đến khi lệ quỷ thật sự xuất hiện, ngược lại là không dọa người như vậy nữa.
Huống chi xuất hiện trước mắt hắn không phải lệ quỷ. Mà là người.
Lão thành chủ đã biến mất hơn ba năm.
Xem ra, hắn dường như là bị giam cầm ở đây.
Lâm Bắc Thần cẩn thận quan sát, phát hiện càng nhiều chi tiết.
Hóa ra mười sáu dây xích đá to lớn kỳ thực đã rất rất mảnh, đại khái chỉ to bằng cánh tay trẻ con mà thôi, đâm vào hai vai, hai tay, hai tay, tả hữu ngực, phần bụng, sau lưng, hai chân, hai đầu gối của lão thành chủ Sở Tinh Dã cùng với hai chân mười sáu bộ vị.
Xiềng xích cùng thân thể liên kết chặt chẽ với nhau.
Phảng phất đã biến thành một bộ phận của cơ thể.
Thoạt nhìn có chút kinh khủng.
Cách trăm mét, Lâm Bắc Thần cũng không thể cảm ứng cùng xác thực được lão thành chủ sống hay chết.
Nhưng khí tức nguy hiểm nồng nặc phía trước, lại chính là từ trong cơ thể lão thành chủ truyền ra.
Điều này khiến Lâm Bắc Thần từ bỏ ý định ngự kiếm phi hành đi tới gần xem xét.
Nhưng đối với lão thành chủ có mái tóc màu đỏ lửa dài hơn mười thước vẫn luôn nhắm mắt này, không rõ sống chết, phải làm sao bây giờ?