“Mai Lâm xếp hạng thứ chín mươi sáu trong Tiềm Long Bảng cũng xem như không tệ.”
Lâm Bắc Thần lập tức mỉm cười ngạo nghễ: “Nhan tỷ tỷ, vậy ta thì sao? Ta xếp hạng thứ mấy thì được? Hẳn là xếp trên Mai Lâm chứ?”
Nhan Như Ngọc nhìn hắn một cái, uyển chuyển cười nói: “Trong tương lai, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội xuất hiện bên trên Tiềm Long Bảng.”
Nụ cười Lâm Bắc Thần dần dần ngưng kết lại. Cái thứ đồ chơi gì vậy?
Ta không được lên bảng sao?
Cmn!
Cái bảng danh sách rách nát, chẳng có uy tín và quyền uy chút nào. Đại Hoang Thần Điện cũng chẳng có gì hơn.
Một bảng danh sách rác rưởi, không lên cũng được.
“Thần ca ca, ngươi đừng nhụt chí.”
Trong một thời gian ngắn, vai phụ tốt nhất Hồ Mị Nhi đã thành công tập trung rất nhiều người vào nhóm vai phụ tốt nhất, đệ nhất nhan cẩu, fan cuồng Lâm Bắc Thần vẫn không quên thời khắc phát huy tác dụng của mình. Nàng lập tức cổ vũ, kiên định nói: “Trong lòng ta, ngươi mãi mãi đứng nhất Tiềm Long Bảng. Những người khác không xứng đặt song song với ngươi.”
Lâm Bắc Thần nghe xong, lúng túng đến mức thiếu chút nữa dùng đầu ngón chân đá vào phù thạch huyền không để xây một căn biệt thự với ba phòng khách, năm phòng ngủ, ba phòng tắm với một vườn hoa rộng một trăm mét vuông làm quà.
Nếu không phải biểu hiện của quả ớt nhỏ này rất chững chạc, đàng hoàng, Lâm Bắc Thần còn cho rằng nàng đang trào phúng hắn.
“Các cường giả tráng niên năm mươi tuổi trở lên có phải cũng có một bảng danh sách khác không?”
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
Nhan Như Ngọc đáp: “Không sai, ngoại trừ Tiềm Long Bảng, còn có Chí Tôn Bảng, chính là bảng xếp hạng những cường giả đứng sững sững trên đỉnh vạn linh. Trên bảng tổng cộng cũng chỉ có năm mươi người, mỗi người đều có bán thần lực, vai vác núi vượt biển, có thể tiêu diệt một quốc gia chỉ bằng một ý niệm.”
“Ồ?”
Lâm Bắc Thần ý vị thâm trường hít một tiếng, cười hì hì nói: “Nhan tỷ tỷ xếp hạng thứ mấy trên Chí Tôn Bảng?”
Sắc mặt Nhan Như Ngọc lập tức ngưng lại. “Ta trong mắt của ngươi già như vậy sao?” Nàng chăm chú nhìn Lâm Bắc Thần.
A?
Phản ứng đầu tiên của nàng không phải là xấu hổ về việc không lên bảng mà là để ý đến tuổi của mình?
Điều này rất thú vị!
“Không già không già, Nhan tỷ tỷ trong mắt của ta chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương năm sáu chục tuổi mà thôi.”
Lâm Bắc Thần cười hì hì.
“Hừ.”
Nhan Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, lườm hắn một cái, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác không nói gì nữa.
Lâm Bắc Thần cũng không tiếp tục trêu nữa. Không hổ danh là mỹ ngự tỷ, ngay cả mắt trợn trắng cũng có thể toát lên vẻ phong tình vạn chủng.
Đúng lúc này.
“Anh ruột, có phải tên hắc tiểu tử kia muốn chơi ta hay không?” Tiêu Bính Cam đột nhiên lên tiếng, chỉ vào luận kiếm phong. Lâm Bắc Thần khẽ giật mình nhìn về phía luận kiếm phong.
Chỉ thấy Mai Lâm xếp hạng thứ chín mươi sáu trong Tiềm Long Bảng đang đưa ngón trỏ chỉ về phía phù thạch huyền không của Văn Hương kiếm phủ, sau đó cổ tay xoay chuyển, lòng bàn tay hướng lên, ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía phù thạch huyền không.
“Ta chờ ngươi trên đỉnh luận kiếm.”
Lời nói rõ ràng mà lãnh khốc quanh quẩn chung quanh luận kiếm phong.
Ánh mắt Mai Lâm thiêu đốt chiến ý nóng rực.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, chợt ngạo nghễ nói: “Không thể nào. Hắn muốn khiêu chiến ta...”
Hắn vui mừng tự nhủ: “Ha ha, người xếp hạng thứ chín mươi sáu trong Tiềm Long Bảng cũng tính là có chút nhãn lực độc đáo, biết ta mới là Đại Ma Vương đại hội luận kiếm lần này, ngươi không có khả năng chiến thắng được đâu? Ha ha, rất tốt, người có ánh mắt như vậy không nhiều lắm. Đến lúc đó, ta sẽ kiếm hạ lưu tình...”
Lúc này, âm thanh của Mai Lâm lại vang lên.
“Hy vọng các loại kiếm ấn của ngươi sẽ có thể khiến cho ta rút ra Lôi kiếm.” “Tiêu Bính Cam, đừng để ta thất vọng.”
Nói xong, hắn biến thành kiếm quang rời khỏi luận kiếm phong.
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần từng chút một ngưng kết lại.
Hắn sa sầm mặt xuống.
Mai Lâm đúng không? Đúng là loại ngu xuẩn có mắt không tròng.
Ngươi chờ đó, một khi gặp được trên đỉnh luận kiếm, ta không chặt chết ngươi ta không phải họ Lâm.
Toàn bộ vòng thi đấu thứ nhất đã kết thúc.
Tổng cộng có sáu chiến đội tiến vào vòng thi đấu tiếp theo.
Đàm Tông Nguyên tuyên bố vòng thi đấu tiếp theo sẽ diễn ra vào ba ngày sau.
Ngoại trừ một vài trận chiến tẻ nhạt ở vòng một, phần lớn đều rất náo nhiệt, đương nhiên người tham gia tiêu hao rất nhiều huyền khí, bị thương cũng không ít. Cho nên vòng thi đấu tiếp theo diễn ra vào ba ngày sau cũng không tính là dài.
Thời khắc cuối cùng, hình ảnh Mai Lâm khiêu chiến Tiêu Bính Cam đã khắc sâu vào trong đầu rất nhiều cường giả kiếm đạo.
Cả hai đều là những người có biểu hiện kinh tài tuyệt diễm nhất trong vòng thi đấu thứ nhất.
Rất nhiều người đang chờ mong không biết Tiêu Bính Cam có thể bức Mai Lâm rút ra Lôi kiếm hay không.
...
“Đặt cho bọn chúng tên là Peppa, George, Daddy Pig và Mama Pig đi.”
Lâm Bắc Thần nhìn bốn con phi trư bên trong chuồng heo, đặt cho bọn chúng những cái tên có ý nghĩa đặc biệt.
“Peppa, George?”
Đinh Tam Thạch sờ trán: “Tại sao ta nghe mấy cái tên này kỳ quái làm sao đấy?”
“Tên kỳ quái mới dễ nhớ.”
Lâm Bắc Thần cưỡng từ đoạt lý.
“Tùy ngươi.”
Đinh Tam Thạch cũng lười tranh chấp với tên nghiệt đồ của ông về tên của mấy con heo.
Ông nhảy vào bên trong chuồng heo nghiên cứu mấy con phi trư, sau đó cau mày nói: “Theo lý mà nói, thời kỳ này là thời kỳ heo phát dục, vì sao ta quan sát bọn chúng mấy ngày đều không thấy động tĩnh gì nhỉ?”
“Khả năng là do bọn chúng ngượng.”
Lâm Bắc Thần thuận miệng nói: “Ngày nào ngươi cũng nhìn chằm chằm người ta. Heo cũng muốn riêng tư chứ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đinh Tam Thạch có chút không chờ đợi được: “Chúng ta phải khiến cho chúng nhanh chóng giao phối sinh con, ta cần bán để lấy tiền.”
“Cái này thì đơn giản hơn nhiều.”