Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1549: Đúc kiếm




"Đại sư, những nguyên liệu mà ngươi ném vào trong lò vừa rồi là?"

Lâm Bắc Thần lại hỏi.

Thẩm Tiểu Ngôn lời ít mà ý nhiều giải thích nói: "Là các loại chất dẫn mà ta tích góp cả đời, bột thôi hóa, hợp kim... Phối hợp với Thiên Ngoại Thần Kim của ngươi, có thể đưa đến nâng cao tác dụng thôi hóa."

Mặc dù ông ta nói hời hợt, nhưng Lâm Bắc Thần ngay lập tức liền ý thức được tính chất quý giá của những thứ đó.

Suy cho cùng là tích luỹ hơn nửa cuộc đời của một vị Luyện Khí Sư cao phẩm.

"Đa tạ đại sư thành toàn."

Lâm Bắc Thần lần này không cười đùa cợt nhả nữa, mà nghiêm túc hành lễ một cái, nói: "Sau này đại sư có yêu cầu gì, có thể phái người đến Thần Điện Sơn ở kinh thành tìm ta, chỉ cần đủ khả năng, ta nhất định sẽ dốc toàn lực."

Hắn cũng là một thiếu niên tốt không muốn vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác.

Một số người trong đại sảnh lúc này, ngược lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Thẩm Tiểu Ngôn.

Đây chính là chỗ đỉnh cao của Luyện Khí Sư cao phẩm.

Mỗi khi luyện một thanh kiếm, thì sẽ có được một phần nhân tình.

Năm xưa có vị trưởng lão danh dự của danh kiếm thế gia đế quốc Chân Long, hiện tại lại có một lời hứa vàng của Mô Thi Cuồng Ma Lâm Bắc Thần này.

Đây đều là nhân quả không bình thường.

Sau này ai muốn động vào Thẩm Tiểu Ngôn, thì trước tiên phải cân nhắc một chút đầu của mình rốt cuộc có đủ cứng hay không.

"Miện hạ nói quá lời rồi."

Thẩm Tiểu Ngôn nói: "Ta chẳng qua chỉ là đúc một thanh kiếm cho miện hạ mà thôi, còn miện hạ thì đã giữ được cố quốc cho tại hạ."

Một kiếm đổi một nước!

Loại chuyện này, lan truyền ra ngoài, nhất định là một đoạn giai thoại.

Thẩm Tiểu Ngôn lại nói: "Thiên Thảo Vệ Thị phản loạn, khi đế quốc Cực Quang xâm chiếm, trùng hợp ta đã nhận được lời mời của Danh Kiếm Thế Gia, ở đế quốc Chân Long phía xa, không thể tận một phần sức mọn, đợi đến khi ta nhận được tin tức, miện hạ đã quét sạch tứ phương, giành lại Bắc Hải, Thẩm Tiểu Ngôn ta xuất thân từ đế quốc Bắc Hải, thành tài ở Chú Kiếm Các, một trong ba đại thánh địa của đế quốc, trong thân thể chảy xuôi dòng máu của người Bắc Hải, có thể đem một thanh kiếm cuối đời này hiến tặng cho miện hạ, chính là vinh quang của ta."

Ông ta rất chân thành nói.

Không phải là giả.

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, yên dạ yên lòng mà thừa nhận.

Bởi vì hắn quả thật là đã ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt đế quốc Bắc Hải.

Mặc dù mục đích vốn không hề đơn giản, nhưng bất kể như thế nào, cũng không thể phủ nhận rằng, hắn là anh hùng tuyệt thế của đế quốc Bắc Hải, xứng đáng được bất kì con dân nào của đế quốc ca ngợi khoa trương.

Trong đại sảnh, những người khác nghe được lời như vậy, ngoại trừ hâm mộ ra, cũng không nói ra được những lời gì khác.

Bọn hắn nói ra đủ các loại lý do, trước mặt sự tích của Lâm Bắc Thần, quả thật là không chịu nổi một đòn.

Không tranh nổi.

Trong lúc nói chuyện.

Thời gian một nén nhang rất nhanh đã trôi qua.

Ong ong ong.

Lò đúc khí Tam Diễm Âm Triện ba chân hai tai chấn động một cách có tiết tấu và vận luật.

Kiếm xong rồi!

Rất nhiều trái tim điên cuồng đập loạn.

Đại sư đúc kiếm Thẩm Tiểu Ngôn ba mươi năm không đúc kiếm, hôm nay lại lần nữa ra tay, sẽ có thanh thần kiếm như thế nào xuất thế?

Vô số ánh mắt, ngay lập tức gắt gao tập trung trên lô đúc khí.

Trong mắt của Thẩm Tiểu Ngôn lóe lên một chút vẻ kích động.

"Kiếm đâu."

Hắn quát khẽ một tiếng.

Hưu!

Trong hộp kiếm màu đỏ ở sau lưng kiếm thị mặc váy dài màu đỏ phía sau, một đạo xích quang bay vụt lên.

Tay trái trắng nõn như ngọc của Thẩm Tiểu Ngôn giơ lên chụp một cái, nắm xích mang trong tay.

Là một thanh đại kiếm toàn thân màu đỏ thẫm.

Hắn hét lớn một tiếng, một kiếm vung ra.

Phụt!

Cánh tay phải to lớn dị dạng màu nâu đen trực tiếp bị chém xuống.

Phốc xuy!

Tay cụt phun ra một đạo máu tươi nóng hầm hập tựa như hỏa diễm.

Phun trên vách ngoài của lô đúc khí Tam Diễm Âm Triện ba chân hai tai.

Xì xì xì!

Một loại mùi hương kỳ dị hỗn hợp máu vịt nướng, máu dê tỏi giã cùng máu heo ruột già, tràn ngập ra trong không khí.

Lâm Bắc Thần giật nảy cả mình.

Hắn đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Thẩm Tiểu Ngôn đại sư lại không tùy tiện đúc kiếm cho người khác.

Bởi vì đúc kiếm như vậy, có chút phí cánh tay.

Cho dù là Thiên Thủ Quan Âm, cứ tiếp tục như vậy cũng phải biến thành La Hán cụt một tay.

Mùi vị tỏi giã máu dê, phiêu lãng trong không khí, khiến cho người ta đột nhiên có cảm giác thèm ăn.

Máu tươi đem toàn bộ lô đúc khí Tam Diễm Âm Triện ba chân hai tai nhuộm đỏ bừng lên, sau đó quỷ dị thâm nhập vào trong lò, tựa như bọt biển hấp thu máu tươi vậy.

Ôi chao?

Đây sẽ không phải là tà pháp đúc kiếm gì đấy chứ?

Kiếm luyện ra được sẽ không phải là mỗi ngày đều cần uống máu người để tư dưỡng? Lâm Bắc Thần bắt đầu phát tán hố não.

"Sư phụ..."

Đệ tử ghi danh đều xông lại, đỡ lấy Thẩm Tiểu Ngôn đã mất đi một tay, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Tiểu Ngôn lắc đầu ra hiệu bản thân không sao, hơi thở gấp rút hơn vài hơi, trạng thái dần dần ổn định trở lại.

Ông ta cười, nhìn về phía Lâm Bắc Thần, nói: "Đây là thanh kiếm cuối cùng mà ta luyện, từ nay về sau, ta không luyện thêm kiếm nữa, cái 'Hắc thiết tý' này cũng không cần nữa, ta vì luyện khí, đem cánh tay luyện thành bộ đức hạnh này, góp nhặt luyện khí chi ý suốt đời, toàn bộ cũng đều truyền vào trong lô kiếm này, đợi đến khi lô nứt, chính là thời cơ kiếm thành, cánh tay gãy lô nứt, cũng coi như là đến nơi đến chốn." Đúng vậy.

Cánh tay gãy mất rồi.

Kiếm lô cũng bị nứt vỡ.

Một Luyện Khí Sư, mất đi cánh tay luyện khí, cũng mất đi lô đúc kiếm, coi như là triệt để tàn phế rồi.

Từ nay về sau, sẽ không còn ai tìm ông ta đúc kiếm nữa.

"Cho nên, ngươi ba mươi năm không đúc kiếm, chính là vì thanh kiếm hôm nay ư?"

Lâm Bắc Thần hỏi.