Lâm Bắc Thần xoay người rời đi.
Vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Trung Nhị sư tỷ Viêm Ảnh đang ngồi trên xe lăn. Cô nương này đang dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc nhìn hắn.
"Ồ, sư tỷ, đã lâu không gặp, ngươi lại lớn...Lại đẹp lên rồi nha."
Lâm Bắc Thần dang hai cánh tay ra đi qua, cười khúc khích nói: "Nào, để sư đệ ôm một cái."
Thiếu nữ xe lăn rút dao găm giấu ở tay vịn của xe lăn ra.
Hàn quang lấp loé.
"A ha, ta chỉ đùa một chút thôi, phản ứng lớn như vậy làm gì."
Lâm Bắc Thần lập tức đứng vững, nghiêm túc nói: "Đều là người mình, khách khí như vậy, thật là."
Tây Hải Đình trưởng công chúa đứng ở một bên, dựa vào cột trụ ở cửa ra vào, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng hiếm thấy, nhìn tương tác giữa nữ nhi và Lâm Bắc Thần.
Nữ nhi từ trước đến nay đều là người sống chớ tiến, động một tí là giết chóc, đối với người khác tuyệt đối khó có sắc mặt tốt.
Nhưng đối với Lâm Bắc Thần rõ ràng không giống vậy.
Động tác của Lâm Bắc Thần vừa rồi, đổi lại là bất kì người nào khác, chỉ sợ là đã chết vài chục lần rồi, trưởng công chúa rõ ràng nhìn thấy, nữ nhi mặc dù lấy đao ra, nhưng trên mặt cũng không có vẻ chán ghét gì cả.
Không thể không nói, Lâm Bắc Thần này, thật sự là một thiên tài nơi nào cũng có thể sáng tạo đặc thù.
Hơn nữa, càng khó hơn chính là, tâm cảnh thật sự là cực kỳ tốt.
Đổi lại là thiếu niên khác ở độ tuổi này, một bước trở thành anh hùng được cả nước tôn thờ, tâm thái dễ dàng mất cân bằng nhất.
Không nói là bành trướng đến mất hết tính người, chỉ sợ là cũng sẽ nắm một chút kiêu ngạo, ít nhất dưỡng thành khí thế thuộc về mình, nhưng Lâm Bắc Thần này lại làm như thể không xảy ra chuyện gì cả, vẫn dùng dáng vẻ cười đùa cợt nhả trước kia, không có có bất kỳ thay đổi nào.
Cho dù là sư phụ của hắn, thực lực mặt ngoài cũng đã kém xa hắn tít tắp.
Nhưng hắn vẫn ngôn ngữ trêu chọc, thực tế tôn kính.
Năm lần bảy lượt nhìn thì có vẻ như là trêu chọc không đứng đắn, liền đem khoảng cách của tất cả mọi người, trong nháy mắt đều kéo gần lại.
Đương nhiên, có lẽ nguyên nhân là bởi vì hắn có não tật chăng?
Sư nương ở trong lòng suy nghĩ như vậy.
...
...
Một lát sau.
Trong đại sảnh.
"Sư phụ, lão nhân gia người không phải vĩnh viễn ở rể Tây Hải Đình rồi sao?" Lâm Bắc Thần tò mò nói: "Ta cũng không đi cứu người, tu vi của người yếu như vậy, lại có thể đi ra trước, chẳng lẽ người ở rể Hải tộc như người lại phát rồ mà phệ chủ rồi sao?" "Nói mò cái gì vậy."
Đinh Tam Thạch một tát vào gáy Lâm Bắc Thần, tức giận thở phì phò nói: "Cái gì mà người ở rể? Cái gì mà phệ chủ? Tây Hải Đình Hải tộc, dưới sự thật thà dạy bảo, kiên nhẫn thuyết phục của ta, cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận thức được lỗi lầm ngày xưa, đã công nhận thân phận của vi sư, không làm khó dễ ta và sư nương của ngươi nữa... Đều là nhân cách mị lực, võ lực cường đại, chặt chẽ cẩn thận đạo lý của vi sư đã chinh phục Tây Hải Đình Hải tộc, tên nghiệt đồ nhà ngươi..."
Sư nương và sư muội cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ông ta.
Chúng ta không nói gì.
Chúng ta chỉ lẳng lặng nhìn ngươi tỏ vẻ.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, giọng nói của Đinh Tam Thạch càng ngày càng nhỏ, sau cùng chỉ đành bất lực đổi giọng, nói: "Đương nhiên, cũng có liên quan đến việc thế lực lục địa Hải tộc của tiểu Ảnh Nhi không ngừng phát triển an toàn, cùng nghiệt đồ nhà người ở trên Lạc Tinh Nhai giết quá tàn nhẫn, Tây Hải Đình có sở trường nhất là mượn gió bẻ măng..."
Lâm Bắc Thần nghe đến đây, lập tức đột nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra là như vậy.
Tây Hải Đình sợ rồi à.
Lực lượng của sư tỷ xe lăn Viêm Ảnh trên lục địa không ngừng phát triển an toàn, lục địa Hải tộc đã ký kết hiệp định mậu dịch thâm nhập nhất từ trước đến nay với đế quốc Bắc Hải, đã trở thành một nhánh thực lực cường đại nhất về quân sự và kinh tế của Tây Hải Đình.
Hơn nữa mình trong cuộc chiến Lạc Tinh Nhai đã xử lý một đại giáo chủ, một Giáo Hoàng, một thiên nhân phong hiệu cấp năm trung ương cùng với một quân thần Cực Quang, e rằng các lão ngoan cố của Tây Hải Đình cũng bị dọa đến sợ hãi, sợ mình xử lý xong người Cực Quang sẽ đi đại náo long cung của bọn hắn, thế là cho lão Đinh cùng sư nương tự do trước.
Vậy những chi tiết này tính ra đều là công lao của mình.
Suy cho cùng lục địa Hải tộc của Viêm Ảnh có thể phát triển, cũng là Lâm Bắc Thần anh tuấn như ngọc, cơ trí như yêu ta ở phía sau thúc đẩy.
Ta mới là đại lão ở phía sau màn kia.
Lâm Bắc Thần liền mặt mày hớn hở chuẩn bị khoe khoang một trận, liền nhận được ánh mắt giống như giết người kia của xe lăn sư tỷ.
Thế là dừng lại.
Tương tác như vậy, thấy sư nương che miệng.
Sư phụ và đồ đệ đều là hai cái thứ không biết xấu hổ.
"Đúng rồi, sư phụ, người viết thư thúc dục ta tới kinh thành, không chỉ là để gặp mặt đơn thuần, đúng chứ, đại sự mà người nói trong thư, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Lâm Bắc Thần đổi đề tài, tò mò hỏi.
Trên khuôn mặt già nua của Đinh Tam Thạch, cũng xuất hiện một chút nghiêm túc hiếm thấy, nói: "Thúc dục con trở về, chủ yếu là bởi vì con phải cùng với vi sư, đi tới Bạch Vân thành một chuyến."
Bạch Vân thành, thánh địa võ đạo của đế quốc Bắc Hải.
Chính là do sư huynh của hoàng đế đời đầu đế quốc Bắc Hải sáng lập.
Cho tới nay, Bạch Vân thành và hoàng thất của đế quốc Bắc Hải có thể nói là vui buồn có nhau, máu mủ tình thâm, là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, là đồng thể cùng chung lợi ích vận mệnh cùng hô hấp.
Nhưng mà lần này đế quốc Bắc Hải gặp kiếp nạn, Bạch Vân thành lại không cống hiến chút lực lượng nào, cảm giác tồn tại bằng không, ngay cả nước tương cũng không đi ra đánh một chút, rất không có nghĩa khí, tỏ ra rất quỷ dị.
"Đi Bạch Vân thành làm cái gì, sư phụ?"
Lâm Bắc Thần lấy mấy quả Thúy Quả ra dâng lên, tiếp tục truy hỏi ngọn nguồn.
Đinh Tam Thạch nói: "Đi lấy lại thứ thuộc về ta, cũng sẽ thuộc về ngươi."