Kinh thành đế quốc Bắc Hải.
Cảnh xuân tươi đẹp.
Không biết là có phải là bởi vì tiền tuyến không ngừng truyền đến tin tức thắng lợi đã tô thêm cảnh xuân tươi đẹp năm 8889 hay không, khoảng thời gian này đến nay, thời tiết cực kỳ đẹp.
Chỉ số PM 2.5 không khí là 0.
Mặt đất hồi xuân.
Thương tích và vết tích của chiến tranh trong thành đang nhanh chóng biến mất. Phòng ốc, lầu các bị huỷ diệt đã xây dựng lại xong xuôi, cây cối bị thiêu huỷ cũng đã được trồng lại.
Sức sống năm xưa lại một lần nữa quay về tới tòa thành thị có tiêu chuẩn cao nhất về chính trị, kinh tế, văn hóa, võ đạo đại diện cho đế quốc Bắc Hải này, mọi người qua lại trên những con đường lớn nhỏ, trên mặt cũng bắt đầu có nụ cười.
Một thứ gọi là hi vọng đang đâm chồi nảy lộc trong thành thị này.
Còn sự thay đổi lớn nhất trong kinh thành, lại ở hai nơi.
Ngoại trừ các nơi trong công mộ lại nhiều thêm vô số ngôi mộ mới ra, thì chính là đủ các loại pho tượng tạo hình lấy Lâm Bắc Thần làm nguyên mẫu đang điên cuồng gia tăng ở trong ngoài kinh thành.
Đinh Tam Thạch cùng với trưởng công chúa Tây Hải Đình, đi tới kinh thành đã ba ngày.
Đây không phải là lần đầu tiên Đinh Tam Thạch tới kinh thành.
Cảnh còn người mất, biến hóa khó mà dấy lên quá nhiều cảm xúc cho vị cường giả võ đạo đã trải qua đủ tang thương của nhân thế này.
Nhưng đủ các loại truyền thuyết liên quan tới Lâm Bắc Thần, đủ các loại pho tượng kiến trúc có liên quan đến Lâm Bắc Thần, vẫn khiến ông ta có một loại cảm giác không chân thật.
Trong quán trà.
Thuyết thư tiên sinh thân mặc áo bào thư sinh cũ rách mang theo hai tên tiểu thư đồng, nước miếng văng tung tóe.
Các vị khách uống trà ngồi vỗ tay tán thưởng.
Mà nhân vật chính của câu chuyện, cái tên được gọi là Lâm anh hùng, Lâm Giáo Hoàng, Lâm Vũ Thần kia, thật sự chính là đệ tử sau cùng của mình sao?
Tên não tàn ban đầu ở trong Vân Mộng thành kia, chỉ trong chớp mắt đã trở thành thần tượng của toàn đế quốc?
Giáo Hoàng?
Võ Thần?
Mỹ nam tử?
Người sáng lập kỳ tích? Não tàn?
Phá gia chi tử?
Rốt cuộc cái nào mới là thân phận thật sự của hắn?
Ta rốt cuộc đã thu nhân một đồ đệ quái vật như thế nào chứ?
Đinh Tam Thạch ngồi trong đám người, nhìn từng gương mặt bởi vì nghe được câu chuyện của Lâm Bắc Thần mà phấn khích ở xung quanh, uống một ngụm trà, ở trong lòng lặng lẽ tự hỏi.
Ai có thể ngờ rằng, tên phá gia chi tử trước đây làm xằng làm bậy trong học viện Sơ Cấp Số 3 Vân Mộng thành, lại có thể đạt đến độ cao như ngày hôm nay.
Cho dù là sau đó ông ta xem trọng thiên phú của Lâm Bắc Thần trên con đường kiếm đạo, cũng tuyệt đối không ngờ rằng, tên tiểu não tàn này có thể trong thời gian ngắn như vậy, đã trở thành anh hùng cứu vớt đế quốc.
Nếu như bây giờ ta giơ cánh tay hô lên, nói mình là sư phụ của Lâm Bắc Thần, sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
Sẽ bị những người hưng phấn này đối đãi như cha của anh hùng sao?
Đinh Tam Thạch suy nghĩ một chút, cảm thấy kết quả có khả năng nhất đại khái là bị đám mập này đánh cho một trận, còn hoàn toàn không giải thích rõ ràng, thế là ông ta liền từ bỏ suy nghĩ này.
Sau khi nghe xong kể chuyện từ trong quán trà, thời gian không còn sớm nữa.
Đinh Tam Thạch chắp tay sau lưng, một đường cảm khái, quay về đại sứ quán của Hải tộc.
Đại sứ quán mới xây tạm thời, phong cách kiến trúc phỏng theo lục địa Hải tộc, có thuật sĩ của Hải tộc bố trí mấy trăm tầng trận pháp, mô phỏng ra điều kiện nhiệt độ, độ ẩm thích hợp với sinh hoạt của Hải tộc.
Hậu viện còn có một mảnh hồ nước mặn đặc biệt mở ra.
Tiến vào cổng chính, dọc theo đường lát đá, đi tới trước đại lâu.
"Sư phụ, ta nhớ người chết đi được."
Một giọng nói khoa trương và quen thuộc từ cổng chính của sứ quán truyền đến.
Lâm Bắc Thần áo trắng như tuyết từ bên trong lao ra.
Đinh Tam Thạch liền sững sờ.
Tiểu tử này cuối cùng đã trở về rồi sao?
Ừm, trông có vẻ không khác biệt lắm so với lúc trước, không có gì thay đổi cả.
Trong lòng của ông ta tràn đầy vui mừng khi gặp lại Lâm Bắc Thần, nhưng lại cố ý khống chế tâm trạng của mình, bản năng duy trì tôn nghiêm sư đạo, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ừm, vi sư...ấy?"
Nhưng Lâm Bắc Thần đã xông lên ôm lấy ông ta.
"Ai? Tiểu tử nhà ngươi, cũng không phải là lâu lắm không gặp, mau buông vi sư ra, còn ra cái thể thống gì?"
"Ai ai ai? Đừng xoay... Quá nhanh."
"Choáng đầu, buồn nôn..."
"Này, nghiệt đồ, mau thả vi sư xuống... Sư nương của ngươi đang nhìn đấy."
Đinh Tam Thạch đâu có chịu được cái này.
Thực lực của nghiệt đồ này mạnh rồi, ông ta căn bản không phản kháng nổi, bị nhấc lên cho một trận 'Ma lực của tình yêu xoay vòng vòng' đột phá tốc độ âm thanh. Phương thức gặp mặt quá phóng túng, lão nhân gia bảo thủ, có chút không chịu nổi, trực tiếp dạy dỗ 'Nghiệt đồ' một câu.
"Sư phụ à, đồ nhi ta nhớ người lắm."
Lâm Bắc Thần buông Đinh Tam Thạch ra, khẽ giơ tay, cười hì hì ha ha ha nói: "Lấy ra đi."
"Cái gì?"
Đinh Tam Thạch thở hổn hển.
Lâm Bắc Thần tỏ vẻ đương nhiên nói: "Quà gặp mặt, quà chúc mừng gì đó..."
"Quà gặp mặt gì? Quà chúc mừng gì?"
Đinh Tam Thạch với vẻ mặt bối rối.
Lâm Bắc Thần càng bối rối hơn.
Hắn với vẻ mặt khoa trương, nói: "Không phải chứ, sư phụ? Chẳng lẽ người không biết, trong khoảng thời gian người không ở đây, ta đã qua một cái sinh nhật, còn tiêu diệt hai Thiên Ngoại Tà Thần, còn thăng cấp Thiên Nhân, lấy được phong hiệu, đã làm được rất nhiều chuyện lớn? Sư phụ, người đều đã vắng mặt trong bao nhiêu thời khắc quan trọng của cuộc đời ta như vậy, chẳng lẽ lần gặp gỡ này, không có chuẩn bị quà gặp mặt gì để đền bù một chút cho đồ nhi ta sao?"
Trên trán trái của Đinh Tam Thạch một giọt mồ hôi lạnh rủ xuống. Hoàn toàn không có chuẩn bị.
"Ngày sau rồi nói đi."
Ông ta xua tay nói.
"A, như vậy...Sư phụ à, ta đột nhiên nhớ ra, trên Lạc Tinh Nhai, thi thể của Hàn đại ca ta vẫn còn chưa tìm được, ta về làm việc trước, người tự mình đi dạo ở kinh thành nhiều vòng một chút nhé, có việc không cần tìm ta..."