“Đây là nơi nào?”
Thiên Thảo Thần khó hiểu nhìn chung quanh.
Trong chớp mắt vừa rồi, hắn vốn có thể diệt sát Kiếm Chi Chủ Quân, đột nhiên hắn bị một lực khóa chặt không gì đỡ nổi, sau đó bị truyền tống đến không gian thu hẹp kỳ dị này.
Trong tầm mắt là một không gian sương mù u hồn màu xanh nhạt có thể thấy được bằng mắt thường. Giữa sương mù có quầng sáng lấm tấm lóe lên, giống như quỷ hồn chìm nổi.
Một khí tức khiến cho hắn cực kỳ không dễ chịu bao phủ lấy hắn.
Thiên Thảo Thần trước tiên ý thức được sức mạnh của hắn dường như đã bị áp chế.
Thậm chí ngay cả Đại Hoang Thần Lực cũng bị áp chế?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc hắn đang kinh nghi bất định, một tiếng nhạc vô cùng có vận luật nhưng cũng vô cùng quái dị vang lên trong không gian.
“Đây là địa bàn của ta, ngươi phải nghe ta.”
“Thu hoạch âm nhạc bằng thính giác để tìm thấy hạnh phúc.”
“Bắt đầu khắc họa tính cách của chính mình.”
“Tương lai không thể đoán trước được, hãy kiên trì lựa chọn hiện tại...
Với bản nhạc “Địa Bàn Của Tôi” của Châu Kiệt Luân được tải từ NetEase Cloud Music, sương mù màu xanh bị một luồng sức mạnh vô hình kích thích.
Lâm Bắc Thần giống như Âm thần hành tẩu trong ngục tối, chậm rãi từ trong sương mù bước ra. “Là ngươi?”
Ánh mắt Thiên Thảo Thần rơi xuống người Lâm Bắc Thần, gương mặt hiện lên sự chấn kinh. “A, hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi.”
Lâm Bắc Thần ngửa mặt lên trời cười to.
Hắn đưa tay lên vết thương của mình, thấm lấy một ít máu tươi, mười ngón tay tách ra, vuốt dọc theo đường chân tóc.
Mái tóc màu đen biến thành màu đỏ.
Máu chính là loại keo vuốt máu tốt nhất.
Mái tóc màu đỏ lăng lệ giống như đao nhuốm máu.
“Tôn tặc, có phải ngươi bất ngờ lắm không?”
Lâm Bắc Thần móc ra đại bổng: “Ngươi mau duỗi cái đầu chó của ngươi ra, để gia gia cho ngươi vào dạ dày.”
Đây cũng là một thanh thiên ngoại chi binh.
Lang Nha Bổng ngân quang lóng lánh, lóe lên ánh sáng kim loại lãnh khốc. “Con rệp đáng chết!”
Thiên Thảo Thần bị chọc giận, sắc mặt phẫn nộ đến vặn vẹo: “Tại sao ngươi làm được? Ngươi quả nhiên che giấu một bí mật rất lớn. Ha ha, trách không được chỉ trong một năm ngắn ngủi, ngươi lại quật khởi đến như vậy.”
“Ngươi biết thì đã muộn lắm rồi.”
Lâm Bắc Thần vận chuyển Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết.
Hắn đang trì hoãn thời gian.
Bởi vì hắn cần thời gian để xác minh phỏng đoán của mình.
Sau đó, hắn sẽ quyết định phương thức chiến đấu.
Huyền khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ dựa theo thông đạo Tiên Thiên Huyền Khí đặc biệt mà vận chuyển.
Thông đạo Tiên Thiên Huyền Khí bên trong cơ thể Lâm Bắc Thần có đến mười lăm cái.
Số lượng này vượt qua bất kỳ một Thiên Nhân nào cùng cảnh giới.
Giống như một siêu động cơ mười lăm xi-lanh, không ngừng cung cấp sức mạnh cho hắn.
Dưới công pháp Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết dẫn đạo, Ngũ Hành Tiên Thiên Huyền Khí cuối cùng dung hợp thành một thứ rất lạ.
Sức mạnh kỳ lạ điên cuồng lan tràn bên trong cơ thể Lâm Bắc Thần.
Ba cái lỗ máu do ba mũi tên Đại Hoang Thần Lực tạo ra nhanh chóng khép lại.
Suy nghĩ của ta không sai.
Lâm Bắc Thần cuồng hỉ trong lòng.
Đại Hoang Thần Lực bên trong cơ thể đã bị khu trục.
Hắn đã tu luyện công pháp trấn tộc của Đại Hoang tộc.
Thiên Thảo Thần ký sinh chính là thần linh Đại Hoang tộc.
Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết nhất định có thể khắc chế thần lực Đại Hoang tộc.
Nói cách khác.
Chỉ cần thi triển Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết, Thiên Thảo Thần nhất định có thể bị hắn khắc chế gắt gao.
“Ngươi phải theo trình tự của ta.”
Lâm Bắc Thần huy động đại bổng, sải bước xông lên. “Không, ngươi phải theo trình tự...”
Thiên Thảo Thần cuồng tiếu, toàn thân màu vàng nhạt biến thành xúc tu trường tiên kinh khủng, xuyên thẳng như điện, quét sạch về phía Lâm Bắc Thần: “Ngươi đừng tưởng rằng trong không gian nho nhỏ này có được chút sức mạnh áp chế ta, ngươi sẽ...”
Bành.
Lang Nha Bổng lóe lên hàn quang màu bạc đánh thật mạnh vào mặt hắn. Một cơn đau ập đến.
Thiên Thảo Thần hoàn toàn không kịp phản ứng, giống như bù nhìn bị cự chùy đập trúng, hai chân cách mặt đất quay ba ngàn sáu trăm độ trong không khí, sau đó quay ngược lại bảy trăm hai mươi độ rồi bay ngược ra ngoài.
Trong tầm mắt của hắn, hết thảy đều xoay tròn.
Trong đầu của hắn, toàn bộ đều là dấu chấm hỏi.
Vì sao vì sao vì sao?
Vì sao ta đã là khôi lỗi thần lực, ta lại còn cảm giác đau đớn?
Vì sao Đại Hoang Thần Lực không có lực khắc chế võ giả phàm nhân?
Vì sao ta lại bị tổn thương?
Trong nháy mắt sau đó...
Binh khí phá không rít gào truyền đến.
Thiên Thảo Thần vừa mới quay người lại, mở to mắt đã nhìn thấy xúc tu trường tiên huyền hoàng bị đứt gãy từng đoạn, còn Lang Nha Bổng màu bạc không ngừng phóng đại trong tầm mắt.
Ầm ầm ầm.
Cú va chạm mạnh kèm theo cơn đau kịch liệt truyền đến.
Mọi thứ dường như đang lặp lại.
“Không thể nào.”
Hắn hoảng sợ gào thét.
Hắn kiệt lực thi triển các loại diệu dụng của Đại Hoang Thần Lực nhưng vẫn không làm nên chuyện.
Thần lực huyền hoàng huyễn hóa thành bất kỳ binh khí, thần thông nào cũng đều không tạo thành uy hiếp cho Lâm Bắc Thần.
“Đại Hoang Già Thiên Thủ.”
Hắn cố gắng ổn định thân hình, thi triển đại chiêu.
Cự thủ huyền hoàng xuất hiện, trùng điệp vỗ xuống.
“Con mẹ ngươi, ngươi cho rằng ngươi là Thần Đông sao?”
Lâm Bắc Thần huy động Lang Nha Bổng, nhẹ nhàng nện đứt cự thủ huyền hoàng, sau đó một gậy quất thật mạnh vào mặt Thiên Thảo Thần.
Đầu Thiên Thảo Thần bị đánh nổ.