Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1473: Tự bạo




Hỏng rồi.

“Là thần lực đại hoang...”

Mười hai đôi kiếm dực mở ra đằng sau Kiếm Chi Chủ Quân, nắm lấy Lâm Bắc Thần không ngừng lóe lên, giống như thuấn di, vừa tránh xúc tu huyền hoàng đánh trúng vừa lớn tiếng nói: “Đây chính là sức mạnh tín ngưỡng Đại Hoang Thần Điện, phàm nhân võ đạo hoàn toàn không đủ chống đỡ. Cẩn thận.”

Oành.

Trong lúc nói chuyện, nàng bị mấy chục xúc tu huyền hoàng khóa chặt, đồng thời đánh trúng. Kiếm Chi Chủ Quân dùng kiếm dực chống đỡ, bao gồm Lâm Bắc Thần cùng một chỗ bị đánh bay ra ngoài.

Trong nháy mắt, kiếm dực bị đứt thành từng khúc.

Kiếm gãy như đoạn vũ, bay xuống, tàn lụi trong hư không.

Nghiền ép.

Uy lực Đại Hoang Thần Lực huyền hoàng thật đáng sợ.

Thế cục trong nháy mắt nghiêng về một bên.

Chênh lệch quá lớn khiến Lâm Bắc Thần và Kiếm Chi Chủ Quân gần như không nhìn thấy được hy vọng.

“Ha ha ha, thế nào, nhân vật trao đổi, có cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng không?” Thiên Thảo Thần ngửa mặt lên trời cười to.

Trong ánh mắt của hắn còn có sự tàn nhẫn của mèo vờn chuột.

Vô số xúc tu huyền hoàng điên cuồng lan tràn, xuyên thẳng qua không gian, trong nháy mắt hợp thành một cái lồng giam đường kính mấy cây số, bao vây Lâm Bắc Thần và Kiếm Chi Chủ Quân bên trong.

Không ổn rồi.

Lâm Bắc Thần thất kinh trong lòng.

Đây chính là đóng cửa tróc gian.

Phì, là bắt rùa trong hũ.

“Không còn kịp nữa rồi. Ngươi nghe ta nói, ta đưa ngươi ra ngoài. Ngươi phải tranh thủ cơ hội trốn đi, đừng quay về...”

Mái tóc đen của Kiếm Chi Chủ Quân bay phấp phới, giọng nói vô cùng kiên quyết. Thần lực quanh thân nàng bắt đầu điên cuồng thiêu đốt.

“Ngươi làm gì vậy?”

Trong lòng Lâm Bắc Thần dâng lên một dự cảm xấu.

....

Khiêu chiến thất bại.

“Ngươi đừng làm loạn.”

Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói.

Kiếm Chi Chủ Quân cũng không trả lời.

Thần lực của nàng vẫn còn đang điên cuồng thiêu đốt.

Mặt trăng tròn vành vạnh biến thành mặt trời chói lọi, Lâm Bắc Thần thậm chí có thể cảm nhận được linh hồn đang bị thiêu đốt.

Tự bạo?

Chẳng lẽ thần linh cũng có thể tự bạo sao?

Động một tý là tự bạo, đúng là phiền phức.

“Ngươi đừng tự tung chủ trương, vẫn còn cơ hội.”

Lâm Bắc Thần kéo Kiếm Chi Chủ Quân lại: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

“Không còn cách nào đâu.”

Mái tóc dài màu đen của Kiếm Chi Chủ Quân giống như ngọn lửa nhảy vọt, ánh mắt tỉnh táo mà điên cuồng.

Nàng lạnh lùng nói: “Hắn ký sinh trên người thần linh đại hoang Thần tộc, có thể mượn Đại Hoang Thần Lực. Ngay cả ta cũng không có khả năng chống lại được Đại Hoang Thần Lực.”

Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói: “Đại Hoang Thần Lực chưa chắc vô địch, ngươi...”

“Câm miệng.”

Kiếm Chi Chủ Quân quát lên một tiếng chói tai.

Toàn thân nàng bạo phát ánh sáng màu bạc vô cùng lóa mắt, trên bầu trời giống như có thêm một mặt trời chói chang, biến phạm vi mấy ngàn dặm từ ban đêm thành ban ngày.

Ngay cả xúc tu huyền hoàng nhất thời cũng không thể đến gần. “Cơ hội chỉ có một lần...”

Nàng nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần, đột nhiên nhoẻn miệng cười, giống như huyền băng vạn năm trong nháy mắt tiêu tán, hoặc như băng điêu tản ra hàn khí đột nhiên có sinh mệnh.

Lâm Bắc Thần ngẩn ngơ.

Quá đẹp.

Mỗi một tế bào trên người hắn, mỗi một sợi dây thần kinh đều bị kinh diễm.

Kiếm Chi Chủ Quân chưa từng cười qua, nhưng khi cười lại đẹp đến như vậy.

Chợt như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây hoa lê nở.

Cho dù Đường chủ như Lâm Bắc Thần cũng bị nụ cười này làm cho say như chết, giống như vừa uống xong mấy chục hũ rượu cay.

“Chờ ta phá vỡ lao tù Đại Hoang Thần Lực, ngươi...” Kiếm Chi Chủ Quân dặn dò.

Lâm Bắc Thần hất cánh tay của nàng ra.

Hắn vọt thẳng.

Thần hình biến hóa, pháo hỏa tiễn sáu mươi chín thức vác trên vai, sau đó không chút do dự mà bắn ra.

Vèo!

Một quả đạn pháo mang theo cái đuôi lửa đánh tới Thiên Thảo Thần. “Ngươi...”

Kiếm Chi Chủ Quân vừa vội vừa tức.

Lại có chút cảm động.

Nàng biết, Lâm Bắc Thần dùng phương thức và hành động thực tế để nói cho nàng biết hắn không đồng ý với phương pháp của nàng, muốn nàng đừng làm loạn. Cho dù nàng hy sinh chính mình sáng tạo cơ hội, hắn cũng sẽ không đi.

Cẩu nam nhân này...

Đúng là một người ngu xuẩn không có thuốc chữa. Oành.

Tiếng đạn pháo truyền đến.

Một đám mây hình nấm màu da cam thường thấy trong mấy vụ nổ hạt nhân đột nhiên khuếch tán giữa không trung.

“Nhất định có thể, nhất định có thể, nhất định có thể...”

Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào chính giữa vụ nổ.

Trong tay của hắn đổi thành cái khác.

Nếu thiên ngoại chi binh có thể hao tổn thần linh, vũ khí đổi được trong Taobao hẳn cũng có thể. Bởi vì bọn chúng đều không phải vật thể của thế giới này.

Trong hỏa pháo tràn ngập năng lượng, xúc tu thần lực huyền hoàng bị quét sạch, chậm rãi xé rách...

Có thể rồi.

Thật sự có thể.

Lâm Bắc Thần mở to mắt.

Quá tốt rồi.

Trong lòng hắn cuồng hỉ.

“Cẩn thận...”

Tiếng kinh hô của Kiếm Chi Chủ Quân vang lên.

Lâm Bắc Thần khẽ giật mình. Trong tầm mắt, vân khí hỗn loạn và dư âm năng lượng đã bị dị vật tách ra. Một trường kiếm huyền hoàng phá mây mà ra, như lưu quang bay vụt đến.

Mũi kiếm nhanh chóng phóng đại trong con mắt của hắn. Mả cha nó!

Lâm Bắc Thần chỉ kịp chửi bậy một câu.

Con mẹ nó, không phải ta luôn là chó ăn gà sao?

Tại sao lần này lại phải xông lên? Vì một nữ nhân không có tình cảm?

Từ lúc nào ta trở nên thánh mẫu như thế?

Hắn dường như “thanh tỉnh” hơn một chút.

Tránh, cũng không còn kịp.

Bởi vì binh khí huyễn hóa từ huyền hoàng thật sự quá quỷ dị, thần thức không thể phát giác, trực giác cũng không thể sớm cảnh giác, căn bản chính là khó lòng phòng bị.

Trước đó, Kiếm Chi Chủ Quân thiếu chút nữa đã bị ám toán.