"Quá yếu rồi."
Thiên Thảo Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Hắn súc thế đã lâu, lại thôi động thần thuật.
"Chết."
Tiếng long ngâm vang vọng tứ phương.
Kiếm Chi Chủ Quân trong nháy mắt đã bị áp chế, chín Bàn Long ngậm lấy thiên hỏa diệt thế ập tới, đem Kiếm Chi Chủ Quân vây khốn ở bên trong, điên cuồng oanh kích, vặn vẹo quấn quanh...
"Phốc."
Kiếm Chi Chủ Quân há miệng phun ra một đạo huyết tiễn.
Thần huyết rơi vãi trong không trung, nhuộm đỏ bóng đêm.
"Vận mệnh, từ đầu đến cuối đều đứng về phía ta."
Trên mặt của Thiên Thảo Thần hiện ra nụ cười hung hãn tàn nhẫn: "Thời đại thần vẫn của Đông Đạo Chân Châu đã đến, ngươi tới chảy giọt máu đầu tiên này đi, không bao lâu nữa, ta..."
Lời còn chưa dứt ——
Ánh bạc loé lên.
Thanh tiêu thương màu bạc không lâu trước đó đã xuyên thủng hắn, lại một lần nữa không chút hồi hộp bắn trên người hắn...
"A, đáng chết..."
Thiên Thảo Thần lảo đảo lui lại.
Hắn không phải là không có phòng bị.
Nhưng lại lần nữa bị tiêu thương màu bạc đâm thủng.
Ầm!
Thân thương chấn động.
Thần thể của Thiên Thảo Thần lại lần nữa bị ngân thương chấn vỡ, hóa thành cốt mảnh và huyết vũ đầy trời.
"Lâm Bắc Thần, ngươi đáng chết một vạn lần."
Tiếng gầm gừ phẫn nộ ầm vang giữa trời đất.
Giọt máu bắn tung tóe, Bạch Cốt vỡ nát, huyết nhục và nội tạng phân tán bốn phía dùng tốc độ khó mà tin nổi trong nháy mắt lại lần nữa ngưng tụ.
Loại tốc độ khôi phục này, mạnh mẽ hơn nhiều so với sữa của Lâm Bắc Thần.
Hắn đứng sừng sững trong hư không, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, lửa giận trong đôi mắt vẫn còn như thực chất nhả phun co duỗi.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Lâm Bắc Thần đưa tay đỡ lấy Kiếm Chi Chủ Quân, mỉm cười ấm áp thuần khiết với Thiên Thảo Thần, nói: "Tạo sao ngươi không né tránh?"
Một đạo ánh sáng Thuỷ Liệu Thuật màu xanh thẳm bao phủ lấy Kiếm Chi Chủ Quân. Lâm Bắc Thần cho bú sữa.
Quanh thân của Thiên Thảo Thần bao phủ hỏa diễm thần lực, từng bước tới gần.
Chỗ mà hắn đặt chân, hư không thiêu đốt hỏa diễm.
Lưu lại một dấu chân hỏa diễm.
"Các ngươi cùng chết đi."
Nộ ý của hắn như thủy triều, không tiếc bất cứ giá nào mà thiêu đốt thần lực.
Thần thuật- Hỏa Diễm Phần Thành.
Hỏa diễm quanh co bắt đầu giam cầm hư không chung quanh, chia nhỏ không gian, phác hoạ ra một tòa cổ thành, lại đem không khí hư vô bên trong hóa thành đầm lầy thiêu đốt tất cả, vây hãm Lâm Bắc Thần và Kiếm Chi Chủ Quân.
Hung uy không đúc.
Sát khí ngập trời.
"Lâm Bắc Thần, con kiến hôi nhà ngươi, tiêu thương của ngươi đừng hòng đâm trúng lần nữa, không tin ngươi đánh lén một lần nữa thử xem..."
Lời còn chưa dứt.
Ánh bạc loé lên.
Thân thể của Thiên Thảo Thần lại lần nữa bị tiêu thương màu bạc bắn thủng. "Ngươi..."
Khuôn mặt của Thiên Thảo Thần tràn đầy vẻ khó tin.
Cái này sao có thể chứ?
Thanh thương này...
"Đây là binh khí của giới ngoại? Ngươi..."
Hắn cuối cùng đã hiểu ra.
Ầm!
Thân thương liền chấn động.
Cơ thể của Thiên Thảo Thần lại lần nữa bị đánh nổ.
Trong lưu quang lấp lóe, Long Nha tiêu thương một lần nữa quay trở lại trong tay của Lâm Bắc Thần.
"Lại có thể chủ động bảo ta bắn hắn?"
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Kiếm Chi Chủ Quân trong vòng tay, nói: "Ngươi có bao giờ gặp qua yêu cầu kỳ quái như vậy chưa? Còn ta vẫn là lần đầu tiên nghe thấy." Kiếm Chi Chủ Quân nhắm mắt không nói, cố gắng khôi phục thần lực...
Cơ thể của Thiên Thảo Thần dường như ngưng tụ lại trong nháy mắt.
Hơn nữa áo nghĩa của thần thuật Hỏa Diễm Phần Thành vẫn chưa tán đi.
Ngược lại càng thêm cuồng bạo.
"Ngươi đi đi..."
Kiếm Chi Chủ Quân biết cơ hội đã mất, nói: "Ngươi không thể giết chết được hắn, người bình thường không thể nào giết Thần, đây là Thần Tắc Thiết Mạc, bất kì một võ giả nào của Đông Đạo Chân Châu, cũng đều không thể phá vỡ..."
Lâm Bắc Thần mỉm cười, nói: "Đây không phải còn có ngươi sao?"
"Ha ha ha ha..."
Thiên Thảo Thần cười điên cuồng: "Nữ thần sa đọa đáng thương này, bản thân cũng khó đảm bảo, ngươi dựa vào nàng ta? Tiểu tử, ngươi chẳng qua chỉ là một người phàm nhỏ bé, đừng nói là giết ta, ngay cả thần thuật của ta cũng không phá giải được, cho dù ngươi có đánh nát thần thể của ta một vạn lần, cũng không tạo ra được bất kỳ tổn thương nào đối với ta..."
"Vậy sao?"
Lâm Bắc Thần nhe răng cười, thần thần bí bí nói: "Ngươi có tin hay không, chỉ cần ta nguyện ý, có thể trong nháy mắt khiến Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ thần lực cao trào, xông lên đỉnh phong, giết ngươi như giết chó."
Thiên Thảo Thần đương nhiên không tin.
Mười vạn không tin.
Một trăm vạn không tin.
"A, ngươi cho rằng ngươi là thần sao?"
Hắn nhìn Lâm Bắc Thần với biểu cảm giống như nhìn một tên ngốc, nói: "Nhưng mà ngươi chẳng qua chỉ là một con rệp ăn bám mà thôi, ta đã xem qua những cái được gọi là chiến kỹ kỳ tích kia của ngươi, nhưng mà đều nhờ cậy vào nữ nhân ngu xuẩn này âm thầm tương trợ, bây giờ, ngay cả bản thân nàng cũng khó đảm bảo, một tên bù nhìn như ngươi còn muốn nghịch thiên ư?"
Lâm Bắc Thần giận dữ.
Cmn.
Con chó nhật này không hổ là thần, ánh mắt thật sắc bén con mẹ nó.
Lại có thể nhìn ra được trước kia ta từng ăn bám.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Ta bị ép ăn cơm chùa.
Có mấy ai có thể làm được chứ?
"Không cần sợ hắn."
Lâm Bắc Thần nói xong, bỗng nhiên đẩy Kiếm Chi Chủ Quân về phía chiến trường, nói: "Cố lên, đừng sợ, ta ở phía sau yểm trợ ngươi."