Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 146: Cút ra đây




Hả!

Thật buồn nôn.

Bạch Khâm Vân thực sự sắp nôn ra rồi.

Tên sắc lang cặn bã này lại có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy.

"Thắng chắc ư?"

Tào Phá Thiên liếc nhìn Lâm Bắc Thần nói: "Thật sự là ngông cuồng vô biên."

“Ha ha, ta tưởng rằng mình đã rất ngông cuồng rồi, không ngờ rằng ở Vân Mộng thành nhỏ bé này lại còn có một kẻ ngông cuồng không thua kém ta.” Thiếu niên tóc đỏ mặt vuông Huyết Diễm chế nhạo.

"Ục..."

Tên tiểu mập với thân hình béo tròn đang đứng một bên vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa xem bí sách chiến kỹ, nghe thấy câu ‘trồng cây chuối đi chảy’ này, não liền bổ sung hình ảnh cụ thể, ngay lập tức tất cả mứt hoa quả đen trong miệng đều nôn cả ra.

Những thiên tài như Đông Phương Chiến, Tống Khuyết Nhất, Tống Thanh Phong, Minh Lạc Thiên, Lưu Duyên Vĩ, Tạ Tân Vinh, vv... cũng bị sốc trước những lời lẽ kỳ quặc này.

"Phương pháp đọc với tốc độ sóng lượng tử?"

Hải lão nhân khẽ nhíu mày, nói: "Đó là bí thuật gì vậy?"

Lâm Bắc Thần nói: "Một loại bí thuật tăng cường trí tuệ."

Dù sao ở một thế giới khác, hắn không cần phải lo lắng về việc các nhà khoa học đến phản biện.

“Được rồi.” Hải lão nhân thờ ơ nói: “Phát sóng trực tiếp thì thôi đi. Nếu như khởi động Huyền Văn ghi âm và ghi hình trong thời gian thực mà phát lên võng trận cũng tốn chi phí rất lớn. Bất luận là ta hay là ngươi đều không thể nào trả nổi. Huống hồ cũng không có ai muốn xem ngươi trồng cây chuối, ờ......Ngươi đã ba hoa khoác lác, vậy lão phu gia sẽ chờ ngươi chứng minh, sau một nén nhang thì sẽ biết ngươi có kính trọng lão phu hay không."

"Được."

Lâm Bắc Thần quay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhưng mà trong lòng hắn đang rất nghi hoặc: Không lẽ trên thế giới này còn thực sự có chuyện phát sóng trực tiếp sao?

Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn tự rót cho mình một ly rượu, uống cạn một hơi sau đó rầm một tiếng, nằm sấp trên bàn trong tư thế rất khoa trương, một số người còn chưa hiểu tên này đang có ý gì, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng ngáy phát ra từ vị trí của Lâm Bắc Thần.

Hoá ra hắn là đang...

Ngủ rồi à?

Ba hoa khoác lác xong liền ngủ rồi à?

Trong mơ cái gì cũng có sao?

Mẹ nó, hắn đang làm cái quái gì vậy?

Ngay cả Sở Ngân cũng có chút sững sờ.

Đừng đùa như vậy chứ, Tiểu Hồn Đạm*.

(*Nói lái của Hỗn Đản: đồ khốn)

Những gì ngươi làm bây giờ chính là đang đại diện cho bộ mặt của học viện Số 3 ta đấy.

Đừng nói là giả ngủ, bây giờ cho dù có giả chết cũng đã muộn rồi đấy.

Đôi mắt của Đinh Tam Thạch lại lóe lên vẻ mong chờ, trong lòng đang điên cuồng gào thét: Ngủ đi, ngủ đi, Tiểu Hồn Đạm* mau ngủ đi!

Tu luyện trong mơ!

Không ngờ hắn lại thực sự có thể ngủ được trong hoàn cảnh như vậy.

Không đúng, tại sao ta phải nghi ngờ chứ?

Đây vốn là chuyện đương nhiên.

Chuyện ngủ đối với Tiểu Hồn Đạm này mà nói cũng giống như việc người khác luyện công.

Một đường đen xuất hiện trên trán của Hải lão nhân.

Trong lòng ông ta đã bất mãn đến cực điểm, quyết định một lát nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ tên tiểu bối kiêu ngạo và vô lễ này một trận.

Bạch Khâm Vân vốn dĩ là muốn đánh thức Lâm Bắc Thần, nhưng lại bị đám người Đông Phương Chiến trực tiếp ngăn cản.

"Không được quấy nhiễu học viên khác tu luyện."

Hải lão nhân cũng trầm giọng nói.

Bạch Khâm Vân thử mấy lần đều kết thúc trong thất bại, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực mà từ bỏ: Đại sắc lang, bổn tiên nữ chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, ai bảo ngươi ngông cuồng như vậy, đến cả giám khảo cũng dám đắc tội.

......

......

Thành chủ phủ.

Biệt uyển Thính Phong, một tiểu lâu hoa viên, bên trong có hòn non bộ và hồ nước.

Môi trường cực kỳ yên tĩnh.

Tiểu lâu có hai tầng, tạo hình trang nhã và rộng rãi, phong cách cổ kính gạch đỏ ngói xanh.

Những gợn sóng hơi lấp lánh của trận pháp Huyền Văn ở tầng một miễn cưỡng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, gắn vào cửa ra vào và cửa sổ của tiểu lâu, phong ấn toàn bộ tiểu lâu.

"Dì hai, thả ta ra ngoài."

Tiếng gào thét của Lăng Thần từ trong tiểu lâu vọng ra.

Giáo viên của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, cũng là muội muội của thành chủ phu nhân Tần Lan Thư, Tần Lan Y đang ngồi trên chiếc ghế trúc màu xanh bên hồ nước, tay cầm một cái sào trúc dày bằng ngón tay, chăm chú câu cá, vẻ mặt bình tĩnh, như thể bà ấy căn bản không hề nghe thấy tiếng hét phát ra từ bên trong tiểu lâu.

Mặt nước phẳng lặng như gương.

Từng con cá mập mạp đầu trắng đuôi đỏ, thảnh thơi vẫy đuôi bơi lội trong hồ nước nhỏ.

"Dì hai, mau thả ta ra ngoài."

"Ta chỉ đi xem náo nhiệt một chút thôi có được không."

"Ta cũng là một kiếm khách, đến buổi ước hẹn đấu kiếm tham quan học hỏi rất có ích đối với ta."

"Các người không phải chỉ là lo lắng ta sẽ bám lấy Lâm Bắc Thần thôi sao, hì hì, ta hứa, ta tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện với huynh ấy, được không?"

"Dì hai, dì hai tốt, người thương ta nhất."

Lăng Thần đứng ở cửa, lúc thì làm nũng, lúc thì giải thích, lúc thì cầu xin, lúc thì uy hiếp, làm tất cả mọi thứ có thể.

Kể từ sáng nay, nàng đã bị lão nương phong ấn trong căn gác nhỏ này, không được phép tham gia đại hội đấu kiếm.

Điều này bảo sao một người có vẻ ngoài cao lãnh như Lăng Thần làm sao mà chịu được chứ?

Nhưng cho dù nàng có hét lên thế nào đi chăng nữa, Tần lan Y cũng không đáp lại.

Cuối cùng, Lăng Thần thật sự có chút khó chịu, lớn tiếng nói: "Dì hai, ta hết chịu nổi rồi, người còn không thả ta ra ngoài, ta ta ta ta...ta sẽ bẻ gãy khóa ngọc đấy."

"Làm càn."

Tần Lan Y lúc này mới lộ vẻ xúc động, đặt cần câu xuống, quay người bước đến trước cửa nói: "Thần Nhi, cơ thể của con, con tự mình hiểu rõ, đêm nay các đại sư kiếm đạo ở các đại thành đều tập trung ở đây. Không thiếu một số người lợi hại, nương con cấm túc con ở đây cũng là vì tốt cho con.”

"Vì tốt cho ta, vì tốt cho ta, người đã nói vì tốt cho ta cả đời này rồi.”

Lăng Thần tức giận nói: "Ta biết người lo lắng, nhưng mà ta cảm thấy người càng nên tin tưởng nữ nhi của mình hơn. Ta đã không còn là một đứa trẻ nữa."

"Trong mắt phụ mẫu, con vĩnh viễn là một đứa trẻ."

Tần Lan Y lắc đầu.

Lời này còn chưa dứt, bà ấy đột nhiên dường như đã phát giác được điều gì đó, đột ngột quay người lại nói: "Ai? Cút ra đây."