Tù trưởng Bạch Hải Triều cùng một vị trưởng lão Thiên nhân cấp năm bộ tộc Bạch Nguyệt trong thời gian ngắn nhất tiến đến, như tả hữu hộ pháp bảo vệ bên cạnh Lâm Bắc Thần.
"Không sao, thực lực của ta hiện tại rất mạnh, không cần bảo hộ ta."
Lâm Bắc Thần nhướng mày, búng ngón tay đẩy kiếm khí, dùng kiếm khí lưu lại dòng chữ trong không trung.
Bạch Hải Triều nở nụ cười nhưng cũng không nói gì. Đương nhiên cũng không rời đi.
Mặc cho Lâm đại thiếu nói sùi bọt mép —— Không, chính xác mà nói là mặc cho hắn không ngừng viết chữ trong hư không, tù trưởng cùng trưởng lão đều như hộ vệ trung thành gắt gao bảo hộ bên cạnh hắn.
So với việc đánh bại bộ tộc Lục Bì Ma Nhân, trong thâm tâm của bọn hắn, an nguy của Lâm Bắc Thần hiển nhiên còn quan trọng hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Thần nhất thời cảm động đến toát mồ hôi .
Không tin tưởng ta đến vậy sao?
Trong khoảng thời gian này mình đã để lại ấn cho đám người Bạch Hải Triều rằng mình yếu đuối đến vậy sao?
Lâm Bắc Thần vẫn luôn tự cho mình là cường giả mạnh nhất bộ tộc Bạch Nguyệt.
Hắn đành phải lôi kiếm ra.
Lục Bì Ma Nhân giỏi về dùng độc, ẩn nấp, đánh lén, ám sát. Đây là một chủng tộc vô cùng đê tiện giả dối. Bọn hắn hình như là đem điểm thiên phú của chủng tộc đều đặt ở thủ đoạn ám toán và ác độc, sử dụng tốt tay, nỗ, tên thổi, phi tiêu độc, bẫy, chướng khí, .....
Cả Cổ thành, được trang bị giống như một phần mộ bố trí dày đặc những cơ quan vậy, đâu đâu cũng mang hơi thở u ám khủng bố .
"Tránh ra hết cho ta, buông Lục Bì Ma Nhân này ra, để cho ta."
Lâm Bắc Thần kêu to, cầm kiếm tiến lên.
Thanh kiếm trong tay hắn là trấn quốc chi khí của Bắc Hải đế quốc Lục Chi Hồn.
Kiếm quang chợt lóe.
Một đám người lùn màu da xanh biếc chiều cao trung bình khoảng một thước hai một thước ba đều gã xuống đất.
Lục Bì Ma Nhân thân hình thấp bé, khuôn mặt giống với nhân tộc, nhưng ngũ quan lồi ra, mắt cá vàng, sống mũi tẹt, miệng to, răng màu nâu đen, khi há miệng hét lên phảng phất như nhập ma vậy.
Lâm Bắc Thần huy động trường kiếm, như bổ dưa cắt rau.
Cho dù là cường giả cấp Thiên Nhân của Lục Bì Ma Nhân, cũng chỉ cần một kiếm chém đến, đầu người bay lên. . . . . .
"Vụ lý oa tức!"
Tiếng kêu kì quái vang lên, một tên Lục Bì Ma Nhân thân hình cường tráng cao một thước năm, trong tay cầm một thanh Lang Nha Bổng màu bạc, lao ra khỏi bóng tối quỷ dị như một quỷ hồn, sắc mặt cừu hận, tập kích về phía Lâm Bắc Thần. . . . . .
"Cẩn thận."
Bạch Hải Triều chuẩn bị ra tay chặn lại.
Hưu!
Kiếm quang chợt lóe.
Đinh!
Lục Chi Hồn cùng Lang Nha Bổng màu bạc giao nhau, phát ra âm thanh kim loại ma sát.
Lục Bì Ma Nhân cao một thước năm bị một kiếm này cho lăng không bay xa, không ngừng phun ra máu xanh, hung hăng đập vào bức tường đá phía sau, tạo ra một cái hố lớn,. . . . . .
"Hả?"
"Hả?"
Một trước một sau, hai tiếng kinh hô vang lên.
Tiếng kinh hô thứ nhất là của Lâm Bắc Thần.
Hắn không nghĩ tới Lang Nha Bổng màu bạc kia, thế mà có thể ngăn trở được Lục Chi Hồn gần như không thể phá hủy được của hắn.
Tiếng kinh hô thứ hai đến từ Bạch Hải Triều.
Hắn không nghĩ tới Lâm Bắc Thần chỉ dùng một kiếm, đã khiến Thiên nhân cấp năm bộ tộc Lục Bì Ma Nhân bị đánh bay.
Thực lực như vậy vượt qua sức tưởng tượng của tù trưởng. "Bổng đến đây."
Lâm Bắc Thần tay trái giơ lên trời.
Sưu!
Lang Nha Bổng màu bạc bay ra khỏi tường đá bị đánh sập , rơi vào trong tay hắn.
"Oa lý quang quác, oa dát. . . . . ."
Lục Bì Ma Nhân một thước năm từ trong đất đá vỡ lao tới, tức giận tột độ muốn cướp lại vũ khí của mình .
Phanh!
Tay trái Lâm Bắc Thần huy động Lang Nha Bổng, hóa thành kiếm thức, một bổng đánh xuống đỉnh đầu của Lục Bì Ma Nhân này, não bị đập vỡ tan tành, thân thể lắc lư như uống rượu say, lập tức ngã xuống.
"Không chịu nổi một kích."
Lâm Bắc Thần lắc đầu, hét lớn: "Cao thủ đâu? Bước ra đánh một trận với ta."
Hắn tay phải Lục Chi Hồn, tay trái Lang Nha Bổng, đem mấy chiêu đầu của Mười Bảy Kiếm thi triển ra, nhưng căn bản không có kẻ địch nào phù hợp.
Tu vi cảnh giới ngũ hành Thiên Nhân cấp ba, có thể đánh bại Thiên Nhân cấp năm.
Dù sao trước mắt cũng không có người quen, Lâm Bắc Thần quen thuộc với lực lượng Ngũ hành, vì thế thay nhau thi triển Huyền khí thuộc tính khác nhau.
Oanh!
Ngọn lửa tận trời.
Khói độc bốc lên, bẫy rập trực tiếp bị thiêu hỏng.
Ầm ầm!
Mặt đất đột nhiên chấn động, làm cho cơ quan ngầm Lục Bì Ma Nhân ẩn giấu dưới đất, còn chưa phản ứng lại, trực tiếp bị đè ép trở thành bùn nhão.
Xuy xuy!
Dây leo khô héo đột nhiên sống lại, hóa thành mãng xà bình thường, Lục Bì Ma Nhân ẩn nấp trong dây leo khô héo và những cây cổ thụ, lập tức bị trói buộc và treo cổ mà chết.
Hưu hưu hưu!
Một số vũ khí trên tay Lục Bì Ma Nhân mất khống chế được trực tiếp hướng thẳng vào đỉnh đầu bọn chúng, mũi tên của tên thổi trong bao đựng tên bắn ra, bắn gãy yết hầu của bọn chúng!
Còn có một số Lục Bì Ma Nhân thực lực hơi thấp một khi tới gần Lâm Bắc Thần, nước trong cơ thể lập tức buộc hơi, phảng phất như bức tượng bằng cát, hóa thành bột phấn sụp xuống. . . . . . Lâm Bắc Thần liên tục chuyển đổi lực lượng khác nhau.
Hắn vận dụng và nắm giữ lực lượng ngũ hành trong cơ thể cũng càng ngày càng thành thạo. "Giết."
Kiếm quang lóe ra.
Từng Lục Bì Ma Nhân lần lượt bị chém giết.
Lâm Bắc Thần giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, không thể ngăn cản.
Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt hắn đột nhiên không còn nhìn thấy bóng dáng của Lục Bì Ma Nhân nữa.
Lâm Bắc Thần cầm trường kiếm nhìn chung quanh tứ phía.
Trong tầm mắt của hắn tất cả đám người Lục Bì Ma Nhân đều đã biến mất.
"Người đâu?"
Mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc.
Đều đào tẩu rồi ?
Vậy phải đuổi theo.
Lúc này, có bóng người xa xa lóe ra.